Đêm đó, bất thình lình mưa to kéo đến, Khả Khả lại không thấy đâu. Ta nhìn
sấm dền chớp giật, cuối cùng không nhịn được đi ra ngoài tìm nó. Theo
ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, dọc theo con đường phảng phất mùi hương của nó mà đi đến. Nhưng mà mưa rơi như trút, cuối cùng một chút mùi hương
còn xót lại cũng bị tán đi rồi. Xung quanh ta là một mảnh tối om, mịa
nó, đây là chỗ nào vậy? .
Chớp giật điên cuồng cắt ngang bầu
trời, đó là báo hiệu Dị Giới xảy ra biến đổi chấn động to lớn. Ta ở
trong bóng tối tìm tòi, trong rừng cây cối um tùm, một thiếu niên lôi
kéo một cô gái chạy tới, người phiá sau cầm đuốc đuổi theo , tiếng người huyên náo. Thiếu niên kia dùng sức đẩy nữ tử về phía trước, quát lên:
”Đi mau! Nếu không thì. . .” Hắn còn chưa nói hết câu, đã xoay người lại ngăn trở đám người đang kéo tới. Cô gái kia lảo đảo một lúc, liều mạng
mà chạy về phía trước .
Ta đi tới, muốn nhìn rõ mặt của thiếu
niên kia, nhưng là càng đến gần, cảnh tượng càng mờ nhạt, cuối cùng rừng cây che kín đám người đang tranh chấp bên trong, thời điểm mà ta đi tới trước mắt, đã biến mất không còn tăm hơi. Ta tiếp tục hướng về sâu
trong bóng tối mà đi, trước mắt chậm rãi xuất hiện ánh sáng, một mảnh
hoa thơm chim hót bên trong, nam tử y phục màu bạc ở giữa rừng hoa rơi
đánh đàn , cô gái áo hồng ở trong biển hoa hát hay múa đẹp, này tiếng ca du du dương dương lan tỏa khắp vùng trời đầy hoa, người như “Trích
Tiên“.
https://www.youtube.com/watch?v=zU6fK8s6gQI Không có nước không có lửa không có khói lửa quốc gia.
Giáp sắt lạnh lẽo đen tuyền, váy áo màu đỏ. Ai cầu khẩn ai niệm chú ai kéo lên ống tay.
Thanh Minh kiếm hướng về trái bi thương hướng về phải. Ai giương cung ai dương tay múa ai mở ra quyển sách.
Diệt Thần việt hướng về trước năm tháng về phía sau. Ai chờ ai đợi mười ngàn năm chỉ là chờ được lỗi lầm của một người .
Ai đối với người nào ngóng nhìn một giây đồng hồ liền lưu lại truyền
thuyết. Chàng chờ nàng chờ mười ngàn năm chỉ chờ được cô quạnh.
Nàng đối với chàng ngóng nhìn một giây đồng hồ xoay người đi mang theo
truyền thuyết. Một người gào khóc thu hút một vạn người gào thét.
Vạn ngàn áo giáp khó địch nổi ba tấc ngón tay mềm. Một người cau mày trêu đến một vạn người run rẩy.
3000 cương vực không bằng một khúc xuân thủy lưu. Ai quy tiên ai đoạn trần ai lưu lại người rơm.
Ai siêu độ ai bao bọc ai thắp sáng đèn Minh Đăng. Đá Huyền Vũ màu đen trời cao đỏ chói.
Lần này, ta không có liều lĩnh tới gần, nam tử kia, ta không cần nhìn đã
biết là Nguyên Quân, mà người còn lại, là Phong Phi Phi. Thời điểm mà
Cảnh tượng chậm rãi biến mất , ta rốt cuộc suy nghĩ một chút, ta đang ở
nơi nào a? Con người đều là sinh vật có lòng hiếu kỳ , cho dù ta biết
khả năng ta gặp phải phiền toái rất lớn , thế nhưng vẫn là không nhịn
được đi về phía trước, ta rất muốn biết, đến cùng còn có bao nhiêu
chuyện cũ mà ta không biết.
Đi về phía trước, đều là một ít cảnh mà hai người ở chung , ta nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ này, thầm than trong
lòng, Phong Phi Phi một khối tình si, người mù cũng nhìn ra được đây.
Nguyên Quân. . . Hẳn là cũng động tâm chứ? . Thế nhưng chốc lát sau lại
bị cái ý nghĩ buồn cười này chọc cười rồi. Hắn phái nàng đi giết Vũ
Dương, biết rõ sẽ thất bại, vẫn phái nàng đi . Mà sau khi thất bại, liền để Lưu Hương giết ta. Kế hoạch này cỡ nào chu toàn nha. E rằng lúc
trước Vũ Dương tìm tới ta, cũng là do hắn xếp đặt đi?
Càng chạy, thời kỳ càng có vẻ xa xưa , những ngọn núi sừng sững, đã hiện ra dáng
vẻ của thời đại hồng hoang , trên một ngọn núi, một rừng cây, ta chậm
rãi tới gần, đột nhiên một cái tay kéo ta, sau đó trầm giọng quát :
”Ngươi ở đây làm cái gì?” . Ta ngẩng đầu liền nhìn thấy con hồ ly này,
tức giận nói: “Còn có thể làm cái gì? Tìm ngươi a! !”
Nó kéo ta, bảy bước thành tám bước đi ra ngoài, ta không có xem đường, vẻ mặt của
nó lạnh lẽo cứng rắn, tay thon dài mà ấm áp, giờ khắc này đang nắm tay
ta thật chặt , cả người cũng theo đó mà ấm áp lên. Đi ra khỏi khu rừng
tối đến mức năm ngón tay cũng nhìn không thấy, mới phát hiện bên ngoài
trời mưa rất lớn. Sau đó ta cả người liền giống như là ngâm ở trong mưa, toàn thân ướt đẫm. Hắn kéo ta đi rất nhanh, thế nhưng ta cuối cùng phát hiện ra chỗ nào không đúng .
Nước từ trên người hắn chảy xuống, vậy mà là màu đỏ. Lông mày nhạt như mưa bụi của hắn khẽ nhíu, khóe
miệng quật cường mím môi chặt chẽ, nhưng khó giấu được sắc mặt trắng
xám. Một cái tay kéo ta, một cái tay khác đặt tại lồng ngực của mình. Ta tay chân luống cuống, bị ai đánh thành bộ dáng này? .
Ngay sau
đó ôm lấy nó, chớp mắt liền trở về, hắn miễn cưỡng chống cự một lúc,
cuối cùng ngừng lại. . Ướt dầm dề ở trên ghế salông, ta một bên cởi y
phục của hắn một bên nói: “Này không phải là Phong Phi Phi ta ăn đậu hũ
của ngươi , chỉ là đến xem ngươi bị thương ở chỗ nào.” .
Tay ta
cởi quần áo của hắn càng ngày càng chậm, mịa nó, lau lau khoé miệng, độ
cong hoàn mỹ xương quai xanh, da thịt trắng loáng như băng điêu ngọc
trác, ta gần như là không nhịn được mong muốn chạm vào làn da ấy rồi.
Trên người xác định là không có vết thương, ách, rốt cục ngừng tay, nói: “Hay là, ngươi cứ biến trở về hình dáng hồ ly đi?”
Hắn mở tròng mắt màu vàng óng nhìn ta, sau đó khẽ lắc đầu một cái , tỏ ý, không có
chuyện gì. Ta dùng tay ở trên trán của hắn ấn ấn, thầm nói: “Bị thương ở nơi nào vậy?” Bị người Săn Ma đả thương hẳn là vết thương rất rõ ràng
mới đúng.
Này một đêm chăm sóc ở bên cạnh hắn, sau nửa đêm hắn
nóng sốt, ta dùng Trị Liệu Thuật, tuy rằng không có tác dụng gì, thế
nhưng nhiệt độ của người nó cuối cùng chậm rãi hạ thấp đi. Ta canh giữ ở bên người nó, nhìn người đang trong giấc ngủ mê, cũng không biết tại
sao người này có thể khiến ta lo lắng như vậy. Ngày thứ hai lúc nó tỉnh
lại , trời đã tối, tròng mắt màu vàng óng nhìn về phía ta, hắn khẽ nói:
”Đi ngủ đi.” Ta nghi ngờ nói: “Thật không sao rồi?” .
Lần này trong mắt của nó có nhàn nhạt ấm áp: “Ừm.” . Ta trở về phòng thu thập đồ đạc, ra ngoài.
Có người theo dõi ta ta vô cùn,g hưng phấn đi về phía trước, Nha Nha nhiều năm như vậy, rốt cục có người chịu theo dõi ta rồi ! ! ! ! Chưa kịp hả
hê xong, một cái Huyết Đao sáng bóng đã kề trước cái cổ tinh tế của ta,
Kim Long trước mặt vẻ mặt lãnh khốc. “Ta thật sự rất muốn giết ngươi,
Phong Phi Phi.” Giọng nói của hắn lạnh như đao, rồi lại chậm rãi thu rồi đao: “Nhưng là giết ngươi, hắn thật sự sẽ sụp đổ.” .
Ta cảm
giác mình rất vô tội. Mưa ở Hồng Hoang cốc, nhỏ như tơ đột nhiên trút
xuống, mông vùng hoa đào mông lung nở rộ, mang theo chút hàn ý. Thân thể nhỏ yếu của hắn cứ như vậy ngơ ngác đứng ở trong mưa, tóc dài đen tuyền bị nước mưa thấm ướt, không có lay động.
Y phục màu đỏ dính sát trên người, nước mưa từ trên trút xuống giống như đều biến thành màu
đỏ. Mà hắn cũng không hề để ý, ánh mắt trống rỗng nhìn rừng hoa đào
trước mắt. Ly chén rải rác , Ngân Mị tay ôm bả vai, nửa người đều bị máu nhuộm, Liễu Diệp cầm ô giấy dầu màu đỏ, nhưng do dự không dám tới gần.
Nếu như nói ngày xưa Vũ Dương ma mỵ lôi kéo người ta sa đọa, vậy thì giờ
khắc này Vũ Dương, liền để cho người thương tiếc đến tận tâm can. Cứ như vậy nhiều năm sau, cảnh tượng bóng hình gầy yếu của hắn đứng trong mưa
cứ xâu sắc khắc và trong đầu ta, trời cao đất xa, mưa to biển hoa, bóng
người gầy yếu, hồng trang ướt đẫm, mỗi khi nhớ tới, tâm lại đau.
Ta chậm rãi đi lên trước, hắn đột nhiên quay đầu lại, con mắt màu tím như
ngọc Lưu Ly , tỏa ra ánh sáng, sát khí từ trong thân thể gầy yếu bộc
phát ra, thấm đến tận xương. Ta dường như không tự chủ được lùi về sau,
hào quang màu tím đã từ từ thu lại, ánh mắt của hắn mê ly, một lát sau
nhẹ nhàng gọi: “Phi Phi?”
Nước mắt của ta liền rơi xuống. . Tay
của hắn đưa về phía ta, đầu ngón tay vẫn như ngọc như cũ, nhưng mà không còn hồng hào như xưa, nhà là trắng như ngọc . Ta ngửi thấy mùi rượu
nồng đậm, cho dù là dưới trận mưa to.
Tay của hắn cũng lạnh lẽo
như ngọc , chậm rãi ôm eo của ta, đôi môi lạnh lẽo đưa đến , rượu lẫn
vào trên người mùi hoa như có như không, ta hơi run lên một cái, hắn chỉ là tùy ý vung tay lên, liền có kết giới vô hình tách mưa to đầy trời
ra. Hắn rất ôn nhu hôn môi ta, con mắt tỏa ra nhàn nhạt ánh sáng như
ngọc lưu ly mang theo men say, sau đó ôm ta trực tiếp tiến vào cung
điện.
Dương Phong và Liễu Diệp vội vàng chạy vào, thu dọn tẩm
cung cho hắn. Dương Phong ra hiệu ta cởi quần áo của hắn, hắn rất thuận
theo mặc ta kéo đai lưng, vẫn là da thịt trơn bóng như bạch ngọc như cũ, mang đến xúc cảm như tơ lụa. Nhưng là trên da thịt như ngọc này, vết
thương do chủy hử tạo ra dữ tợn như quái thú , vô tình phá hoại vẻ đẹp
của nó.
Tiếp nhận thuốc mà Dương Phong đưa đến, nhẹ nhàng bôi
lên trên miệng vết thương. Hắn nhìn ta, cười đến yên tĩnh mà đẹp đẽ. Sau đó biết được Ngân Mị chính là và thời điểm giúp hắn bôi thuốc đã bị hắn đả thương, ta mới biết ta đã từng làm một cái chuyện nguy hiểm như vậy.
Một đêm đều bị hắn nửa ôm người vào trong ngực, trên người hắn
mùi hương thoang thoảng thâm nhập vào mũi, ta rốt cục cảm nhận được hai
chữ 'mất hồn'. “Ngươi còn dám trở về?” Một cái tay bóp ở trên cổ ta,
chậm rãi thắt chặt, âm thanh của Vũ Dương trong suốt như Lưu Ly, nhưng
chất chứa quyết tuyệt khiến người ta không thể phản kháng, một khắc đó
hắn không phải là Vũ Dương mà ta biêt, y phục màu đỏ sốc xếch, lộ ra da
thịt Như Ngọc, tóc đen như tơ, từ bên hông mà rũ xuống, mắt phượng hẹp
dài con mắt lưu ly bên trong nhưng mang theo lãnh khốc sát ý, khóe miệng khẽ mím mỉm cười, tà ác nhưng cao quý tuyệt trần. Tuyệt sắc ướt át như
thế, giống như yêu dã Ma Mỵ, đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Trước đây ta chỉ biết là tay của hắn nhỏ dài Như Ngọc, đầu ngón tay phấn nộn
hồng nhuận, độ dài móng tay vừa đủ trơn bóng đến gần như trong suốt .
Đây là lần đầu tiên ta nếm qua mùi vị tử vong mà đôi tay này mang đến.
Ta không mở miệng được, trong lòng bi phẫn như bong bóng sắp vỡ tung,
ngươi nói ta chạy về đến đây để làm cái gì a a a a! ! ! !
Thời
điểm mà ta nghĩ bản thân cứ như vậy mà vinh quang hi sinh, hắn lại thả
tay ra: “Làm sao có khả năng để ngươi chết dễ dàng như vậy.” Hắn cười
gằn, mắt phượng nheo lại, tựa hồ đang nghĩ cách làm sao để trừng trị ta. Lợi dụng trong giây lát này, đầu óc của ta xoay chuyển mấy vòng, nếu
như lúc này nói cho hắn biết người giết hắn không phải là ta, như vậy
hắn sẽ biết có một Phong Phi Phi khác đang tồn tại, còn ta chỉ là một
cái tạp niệm, với cái tính khí này của hắn, ta rất khó sống sót mà đi ra ngoài.
Nhưng là nếu như không nói, không biết hắn sẽ đối xử với ta như thế nào. . . . “Trước tiên nhốt lại.” Hắn nhăn lại cặp lông mày
như mưa bụi, buồn bực phất tay. Kim Long xuất quỷ nhập thần liền đột
nhiên nhảy ra, kéo ta đi ra ngoài.
Ta hoàn toàn nổi giận, thằng
nhãi này lại nhìn ta suýt chút nữa bị Vũ Dương bóp chết cũng không lên
tiếng! ! ! . Hắn một đường kéo ta vào một gian nhà đá nhỏ, sau đó dùng
dây xích xoạt xoạt mà nhốt ta lại.
“Ô. . . Kim Long ngươi cái
người không có lương tâm, nhìn ta suýt chút nữa bị hắn giết chết cũng
không lên tiếng, ô. . .” Ta vừa gào khan vừa lấy tay dụi mắt: “Ta bận
bịu một buổi tối, lo lắng đến một đêm không ngủ. . . Ô. . . Đau lòng
muốn chết. . . Ô, ngươi còn nhốt ta lại. . . Ô. . .” Hắn đen mặt đứng
trước mặt ta, ta gào to thêm chút, hắn cuối cùng cúi người tháo xích
trên chân ta, ta gà càng lớn tiếng hơn nữa, hắn lại cúi người tháo bỏ
xích trên tay ta .
“Đừng khóc nữa.” . “Ta sẽ khóc, một đám quái
vật máu lạnh, thấy chết mà không cứu! ! ! ! Gọi các ngươi là Cung - Hỉ - Phát - Tài thực sự là các ngươi được hời rồi, gọi là Chá - Bút - Tiểu - Tân ( Cậu - Bé - Bút -Chì) cũng đều làm ô nhục Shin! ! ! !” .
“Nhưng là ngươi cũng chưa chết.” Sắc mặt của hắn trở nên nghiêm túc: “Ngươi
nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của hắn ư?” Ta ngửa đầu nhìn hắn, hắn quay
đầu nhìn về hướng đối diện của phòng giam : “Vũ Dương, không giận thì
thôi, giận dữ thì ngay cả ông trời cũng phải sợ.”
Ta nhìn hắn
không nói lời nào, hắn lại nói: “ Ngươi có từ nơi này đi ra ngoài chứ?” . Ta nhìn ổ khoá bằng đá đá, nhìn có vẻ rất dễ mở, vì thế liền gật đầu.
Hắn yên lòng rời đi.
Chờ nghỉ ngơi đủ rồi, bò lên bắt đầu cạy
khóa cửa, vất vả nửa ngày nó mới mở ra , ngồi chồm hỗm trên mặt đất thở
hổn hển, đột nhiên phát hiện tại sao trời bên ngoài lại tối như thế? .
Sau đó liền nhìn thấy góc áo đỏ đến mức chói mắt, chậm rãi ngẩng đầu,
nhìn thấy mắt phượng của Vũ Dương đang híp lại thành một đường thẳng.
Cung Hỉ Phát Tài phía sau hắn dùng ánh mắt thương xót mà nhìn ta.
“Oa. . .” Lão tử lần này đúng là bị doạ khóc: “Kim Long ngươi hại ta, là
ngươi bảo để ta đi ra mà. . . Oa oa oa oa. . .” Kim Long đầu gỗ nhìn ta
một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ý của ta là muốn ngươi khiến
chủ nhân hài lòng, để hắn thả ngươi ra ngoài! ! ! !”
“. . .” Ta
ngẩng đầu nhìn Vũ Dương: “y. . . Cái kia. . . Ta hiểu nhầm rồi, lần này
không tính, làm lại một lần nữa có được hay không?“.
Ngoan ngoãn theo sát
hắn tiến vào khêu phòng, hắn ngồi ở bên bàn, ta bộ dáng phục tùng đứng
cạnh cửa , hận không thể biến ra cái đuôi hướng về phía hắn vẫy vẫy.
”Phong Phi Phi, “ hắn chống chiếc cằm tinh xảo lên khủy tay, năm ngón
tay ở bàn tay khác cong cong ở trên bàn gõ nhẹ, tóc dài đen như mực nhẹ
nhàng buông xuống che kín dung mạo, hào hoa phong nhã.
Ta vội
vội vã vã gật đầu: “Tiểu nhân.... đây.... đây ạ.” . “Nếu còn dám chạy
chốn, ta sẽ cho người chặt đi tứ chi của nàng “ hắn mỉm cười thưởng thức bình hoa trên bàn: “Sau đó thả vào trong cái bình này rồi bọc lại,
khiến nàng biến thành một con lật đật, để xem nàng còn chạy loạn kiểu
gì.”
Rét lạnh từ ta lòng bàn chân bay truyền đến, ta nỗ lực nặn
ra một cái tươi cười, gật đầu như gà mổ thóc , cực kỳ thành khẩn nói:
”Vũ Dương đối với ta tốt như vậy, ta làm sao sẽ rời khỏi Vũ Dương.” .
”Nàng biết là tốt rồi.” Hắn ưu nhã đứng lên, phong tư lay động, bước đi
ưu mỹ tiến ra ngoài .
Ta gục xuống bàn nghi ngờ nghiên cứu cái
bình hoa kia, nó nhỏ như thế, cho dù có cắt đi tứ chi của ta thì cũng
không thể chứa nổi chứ? Kim Long đóng cửa phòng, ta nghe thấy một trận
tiếng cười giống như đã phải nhịn rất lâu, từng tiếng từng tiếng, trong
suốt như băng ngọc . Ta ở bên trong phòng ngây ngốc một quãng thời gian
rất dài, Vũ Dương mỗi ngày đều sẽ đi vào quan sát, Dương Phong mỗi ngày
đi theo ta, Kim Long không ngừng chuyển một số quyển sách có tên là Ma
giới lễ nghi . Chất thành hai cái giá sách co vút.
Ta đứng ở
phía dưới ngước nhìn lên, cảm thấy hai cái giá sách này cho dù là cái
nào đổ xuống, đều tuyệt đối có thể gây thành “Bách Hoa tiên tử bị sách
đè chết” thảm kịch nhân gian , ách, phải nói là “ thảm kịch Ma giới” .
Sau này ta thường ở bên trong phòng quyến luyến đống sách đấy không rời, (quyến luyến đống sách đấy không rời, xin được giải thích là: ở dưới
giá sách đi tới đi lui, cảm tạ), thế nhưng có trời mới biết nếu như ta
là một con người có lỗ nực, thì không đến nỗi hồ đồ ở hiệp hội Săn Ma.
Chạng vạng, Vũ Dương ngồi ở trước cửa sổ, ta lấy lòng giúp hắn xoa vai. Hắn
khẽ cong khóe môi, cười đến yêu dã tà mị: “Những ngày qua học được những gì?” . “Ách. . .” Ta hoảng loạn đè vai hắn: “Vũ Dương, chàng xem ánh
mặt trời này thật đẹp.” .
“Ừm.” Hắn nhàn nhàn nhìn hoa đào mênh
mông ngoài cửa sổ. “Đáng tiếc, “ ta tận lực không cho hắn chú ý đến
chồng sách ấy: “Gần xế chiều rồi.” .
“ Mài mực.” . “Hả?” .
Hắn cười ảm đạm dưới ánh tà dương, tay thon dài đè ở mặt bàn, nói ra lời lẽ đảo ngược trời đất : “Thay nàng giữ nó lại.” Một tờ giấy rất bình
thường, đặt ở trên bàn. Hắn nhấc bút chấm mực, từ từ phác thảo. hình
dáng của Hồng Hoang cốc chậm rãi hiện ra, ta yên tĩnh mài mực, ánh mặt
trời vàng chói ở trước cửa sổ chiếu vào, tầng tầng lớp lớp chiếu lên mái tóc đen và y phục màu đỏ của hắn, gió mang theo cánh hoa đào hồng nhạt
cánh bay vào , rơi vào chân tóc, trên vai của hắn. Trên người hắn mùi
hương thoang thoảng lan ra theo gió, sợi tóc uyển chuyển tung bay .
Gió lặng người đẹp như tranh vẽ, gió nổi khiến người ao ước . Trên giấy hoa đào hiện ra trước mắt, hắn chăm chú phác hoạ cảnh đẹp trước mặt, da
thịt được ánh mặt trời chiếu vào càng thêm trơn bóng, trong suốt giống
như ngọc, cây bút ngọc nhỏ dài ở trên tay hắn thỉnh thoảng vẽ hoặc tô,
uyển chuyển linh hoạt.
“Vũ Dương, chàng thật là giỏi nha.” Ta
chân chó ôm lấy hông của hắn, hắn cười nhẹ một tiếng, vẽ ra một đám cánh hoa bung nở, cực phẩm tuyệt đẹp. Núi lớn nguy nga, vây quanh một đảo
hoa đào, trắng, hồng nhạt, đỏ sẫm, từng chút từng chút, tầng tầng lớp
lớp. Hăng hái mạnh mẽ, cuồng nhiệt đam mê .
Nếu như nói, đám
cánh hoa kia là cực phẩm, đấy là bởi vì ta chưa nhìn thấy hẵn vẽ ra toàn bộ sơn cốc. Hắn cực kỳ tỉ mỉ, đám hoa bên trong chân thực đến mức cảm
tưởng dùng tay cũng có thể hái tới, màu vàng óng tô điểm lên màu sắc của nhị hoa . Sắc trời dần tối, ta thắp đèn, hắn cũng không phát hiện.
Màu vàng khẽ điểm trên bầu trời của trang giấy như lưu lại ánh sáng nhợt
nhạt, ánh sáng nhu hòa phản chiếu trên cánh hoa, cảm giác giống như toàn bộ biển hoa đều có sự sống, dưới ánh mặt trời giống như tinh linh nhảy
múa. Kích động thật sâu, chân chó như ta cũng không nghĩ ra được lên nói cái gì để hắn. Ta ngơ ngác mà nói: “Vũ Dương, tại sao chàng lúc nào
cũng thần kỳ như vậy?” .
Hắn khóe môi mang theo nụ cười như có
như không, ôm lấy vai ta, Ngón tay nhỏ bé như ngọc còn mang theo dư
hương của hoa đào, nhẹ nhàng đặt ở trên môi của ta, âm thanh trầm thấp
vô cùng vô hạn mê hoặc : “Nàng định cảm tạ Vũ Dương thần kỳ như thế nào
đây?” . Đại não không có hoạt đô, ta nhón chân lên hôn lên môi của hắn,
hai tay hắn từ trên vai của ta chậm rãi trượt xuống, ôm lấy eo ta, từ
một cái hôn nhẹ biến thành hôn sâu.
Ta cảm thấy ta hạnh phúc đến muốn té xỉu rồi. Hô hấp nhẹ nhàng của hắn chậm rãi nặng nề , trong con
ngươi màu tím như ánh sáng thủy tinh đan xen, trầm thấp hỏi: “Ở đây
sao?”
“?” Ta ngoẹo cổ nhìn hắn, sau đó lại gật gù, đúng ở đây
đi. Hắn cười yếu ớt ôm ta lên trên giường, một cái tay chống ở bên gối,
nhẹ nhàng gặm cắn chóp mũi của ta, một cái tay mở ra vạt áo, ta bất an
khẽ nghiêng người, ánh sáng trong mắt hắn hiện lên khiến ta có chút sợ
hãi.
“Khụ, chủ nhân.” (Ngân Mị: Lão đại ngươi làm như vậy rất có thể hại ta bị đông đảo khán giả loạn gạch đập chết. . . ) Vũ Dương dừng lại động tác, như trước duy trì tư thế nằm ở trên người ta , âm thanh
chứa uy hiếp không nhỏ: “Chuyện gì?”
“Tối nay là đại điện cũng
tế Ma Thần , Hoàng đế đã phái người đến mời nhiều lần rồi.” . Hắn như
đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức đứng dậy, lại nhìn ta một chút, sau đó kéo chăn che lên người ta, vỗ vỗ đầu ta như vỗ đầu con chó nhỏ: “Ngoan, ngủ trước đi.” .
Y phục màu đỏ phấp phới của hắn biến mất ở
trong màn đêm, Ngân Mị đứng ở cửa, nhìn bức vẽ trên bàn, đột nhiên nói:
”Hắn rất lâu không có nhàn hạ thoải mái như vậy rồi.” . “?” Ta còn chưa
kịp phản ứng, hắn đã đi tới bên giường, sau đó giả mù sa mưa giúp ta kéo kéo chăn đắp kín người, nhếch miệng lên, chậm rì rì nói: “Tuy rằng
ngươi là cái người thành sự thì ít bại sự có thừa. . . Thế nhưng có lúc
dại dột như vậy cũng có điểm đáng yêu.”
“?” Hắn đi ra ngoài rất
lâu rồi, ta mới đứng lên giậm chân. Hắn làm ta tổn thương! Thằng nhãi
này lại dám làm ta tổn thương! ! ! ! ! !
“Vũ Dương, ta thật buồn nha.” vò nát cánh hoa đào, ta dùng ánh mắt như con chó nhỏ nhìn Vũ
Dương, xong rồi, càng ngày càng chân chó rồi. “Buổi tối Ma giới có tiệc
rượu, ta dẫn nàng đi.” Hắn nhấm nháp rượu trong chén, ấn ta vào trước
ngực, tay nhẹ nhàng vuốt ve ta.
Buổi tối Dương Phong Liễu Diệp
đem trang phục cho ta, Kim Long liền mang ta đi theo. Trên đường lại gặp gỡ đám người hoàng gia của Ma giáo, gọi hắn đi, hắn khó xử nhìn ta một
chút: “Phi Phi, vào bên trong đình kia chờ ta. Ta sẽ đến ngay.” Ta ngoan ngoãn đi đến trong đình, Thủy tinh tám cạnh ở trong màn đêm tỏa ra ánh
sáng phép thuật ấm áp, phía dưới là một cái bể nước, hoa sen màu xanh ở
trong ao nở rộ, có con bướm đêm dừng lại ở trên bông hoa, tiếng ếch kêu
cũng rất là Thanh Nhã.
Đột nhiên trong nước có cái gì đó chạy
tới, ta tò mò ló đầu ra nhìn, nhưng gặp phải một luồng sức hút mạnh mẽ,
cứ thế thuận theo tự nhiên, nhào oành một tiếng, rơi vào trong ao. Xung
quanh ao có kết giới.
Đây suy nghĩ duy nhất của ta lúc ta ngã
xuống. Kết giới rất mạnh, nhất thời cũng không thoát ra được, vừa rồi
nhìn thấy cái gì đó chạy tới. Ở trong bể nước nhìn trái phải tìm tòi một trận, oa, nắm lấy một con vịt hoang, một con khác bay đến mổ ta, bị ta
một cước đạp bay rồi.
Cứ tưởng thế là hết rồi, mặt trên lại
truyền đến tiếng người huyên náo: “Gian tế sa lưới ở chỗ nào?” Ta đen
mặt lại, cái gì gọi là gian tế!
Mấy người lính bắt ta đi, ta
hoàn toàn dở khóc dở cười , các đại ca, các ngươi thật sự chỉ cần dùng
một cái phép thuật cấm chế là có thể khống chế ta a. . . Dùng một tấm
lưới lớn như thế, thực sự sẽ làm ta hoài nghi trí tuệ của các ngươi a. . . Bọn họ không nghe ta giải thích, trực tiếp quay đầu đem cái lưới đi
xuyên qua đường mòn đầy đá vụn, tiến vào một gian đại điện: “Bẩm Vân La
đại nhân, tại cạnh hồ bắt được một tên gian tế, xin mời đại nhân thẩm
tra.”
Con kia vịt hoang ở bên cạnh ta giẫy loạn, ta một cái tóm
chặt nó: “Cái kia. . . Vân La đại nhân, ta là tới tìm Vũ Dương.” “Lớn
mật! Tục danh của đại nhân có thể cho ngươi gọi thẳng sao!” Người đang
thờ ơ ngồi trên gỗ bỗng quăng vỡ chén, tức giận quát một tiếng, ta sợ
đến co rụt lại. Hắn quan sát ta tỉ mỉ .
Khụ, ta biết ta hiện tại hình tượng của ta chắc chắn rất xấu, không còn cách nào đành để hắn tùy ý đánh giá thì đột nhiên phát hiện nguyên lai Vân La lại là một cô gái. Gấu quần kéo thật dài trên đất, Mỹ Lệ cao ngạo ngồi ở ghế trên, ánh mắt giống như kim châm ở trên người ta đâm loạn. “Tên?” m thanh của nàng
quả nhiên cao ngạo giống như ngoại hình của nàng.
“Phong Phi Phi.” Vì để tránh bị dùng hình tra tấn, ta trả lời cực kỳ thành thật. “Ai phái ngươi vào?”
“Là Vũ Dương. . .” “Cái gì? ! !”
“Híc, là lén lút mò vào.” Nàng chưng ra vẻ mặt 'ta biết ngay mà', quát hỏi: “Lén xông vào Ma Cung, có ý đồ gì?”
Ta đang muốn nói bừa, Kim Long đã xông tới: “Vân La, nàng là khách quý của đại nhân. Trước tiên thả nàng ra.” không chờ Vân La trả lời, hắn đã ra
hiệu binh lính chung quanh cởi lưới ra, một tay xách ta ra. Sau đó vỗ
trán một cái, một bộ xong xong vẻ mặt.
Ta ôm con vịt hoang kia,
nhìn cả người bị nước làm ướt đẫm, góc quần còn dính chút bùn. Ta vui
mừng vì bên trong điện này không có gương. “Là người trong lời đồn cùng
chung sinh mệnh với Vũ Dương đại nhân sao?” Nàng thậm chí không có đứng
dậy, ánh mắt khinh thường đánh giá ta.
Kim Long giúp ta chỉnh
lại tóc, chỉ là gật gù, nàng âm thanh liền truyền tới: “Lại phải bảo vệ
một người như thế này ở bên người, vũ Dương đại nhân thật khổ cực.” Ta
hắc tuyến, mới vừa muốn mở miệng, một cái âm thanh như châu rơi trên mâm ngọc truyền đến: “Làm sao, ngươi không thích nàng?”
Ta quay đầu liền nhìn thấy Vũ Dương, như trước là tóc đen y phục đỏ, dáng người đẹp hơn cả thần tiên. Hắn mang theo ý cười nhợt nhạt, bàn tay trơn bóng ưu
nhã vén lên mái tóc dài của ta, một tay khác bấm quyết , tùy ý vung lên, liền có làn khói mờ ảo tản ra, quần dính nước liền khô, ta vừa chà chà
vừa cảm thán , hắn nghiêng dáng người ưu mỹ giúp ta phủi đi bụi bẩn trên quần. Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, mở to hai mắt trừng
ta.
“Cùng Kim Long đi trước đi.” Hắn vỗ vỗ đầu của ta, sau đó
xoay người nhìn Vân La, chậm rãi duỗi ra tay nhỏ dài như ngọc , cười đến yên tĩnh mà đẹp đẽ: “Đến.” Vân La nhìn thấy khi hắn đi vào đã đứng lên, hiện tại giống như bị rút mất hồn phách, si mê đi tới giúp đỡ. Người
bên cạnh do dự kêu một tiếng: “Vũ Dương.” Hắn có tai như điếc, ôm lấy
nàng rời đi, ta phẫn nộ rồi! ! ! !
Đối với ta liền bới lông tìm
vết, muốn chém tứ chi làm thành con lật đật, đối với nàng ta liền cười
như Mona Lisa! ! ! ! ! Trong tay con vịt vừa hai chân loạn đạp, vừa cao
giọng kêu loạn. Ta nhìn chung quanh một thoáng: “Kim Long, nơi này quan
to lớn nhất chính là ai?”
Kim Long hướng về bên cạnh ra hiệu :
”Vị này chính là Cửu Vấn Ma Hoàng.” Ta lập tức bước thong thả đến, nỗ
lực cười thân cận: “Ma Hoàng, con vịt hoang này có thể cho ta chứ?”
“. . .” Hắn nhìn chằm chằm con vịt hoang đang không ngừng giãy dụa trong
tay ta một lát: “Khụ khụ khụ. . . Một con. . . Vịt hoang không thành vấn đề, nếu như Phi Phi yêu thích, Bản Ma Hoàng phái người cho ngươi mấy
đôi nữa cũng không thành vấn đề.” Ta cao hứng nắm miệng vịt hoang :
”Không cần không cần, một con là được rồi.”
“Phi Phi, chủ nhân
bảo đi Ma Thần điện chờ hắn.” “Hắn là ai a, “ ta nhướng mày, giận không
chỗ phát tiết: “Hắn bảo chờ thì ta sẽ chờ hắn sao.”
Vừa nhấc
chân đang định đi ra ngoài đây, phát hiện này Cửu Vấn Ma Hoàng vẻ mặt
khó xử mà nhìn ta, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Kim Long: “Tiệc
rượu này là Ma Hoàng tổ chức?” . “Ừm.” Hắn ngoan ngoãn đáp.
“Nếu như. . .” Ta chăm chú nhìn Ma Hoàng bên kia: “Nếu như ta không tham
gia, hắn có thể đem con vịt này mang về hay không?” Kim Long nhìn ta một lát, sau đó cực kỳ nghiêm túc hết sức chăm chú cực kỳ khẳng định nói:
”Có khả năng này!”
Ta cúi đầu nhìn con vịt trên tay một chút: “Thôi thôi, đi thôi đi thôi.” Bỉ dực uyên ương
Ta không còn gặp lại
Vân La nữa, người của Cửu Vấn Ma Hoàng cũng không tệ, nói với ta rằng
sau này có thể tùy ý ra vào Ma Cung. Vũ Dương thì xấu xa hơn, bảo rằng
nhất định phải được hắn cho phép. Ta trở lại Hồng Hoang Cốc, tìm một cái ao nhỏ, gieo hoa sen vào, thả con vịt vào trong, cánh hoa đào bồng bềnh trên mặt nước, thật là cũng có mấy phần tư vị.
Hai ngày sau, có một con khác bay đến, ta thật hoài nghi rằng, có khi nào đây là con vịt đã mổ ta ở hồ hôm trước không. Tuy nhiên tình cảnh lúc đấy tối lửa tắt
đèn ta không tìm ra chứng cớ, cũng coi như xong, nuôi cả hai con vậy. An tĩnh dựa trên vai Vũ Dương, mái tóc đen mượt như tơ của hắn rũ xuống,
lành lạnh trơn trơn kề sát trên mặt ta. Nhìn hai con vịt một trước một
sau trong ao, ta đột nhiên rất tò mò: “Vũ Dương, trước kia ta là người
như thế nào?”
“Trước kia?” Vũ Dương dùng tư thế ưu mỹ mà vén tóc trên trán, ý cười nhợt nhạt: “Trước kia không đơn thuần bướng bỉnh như
bây giờ, thích đọc sách, khi tâm tình tốt sẽ gảy đàn, hát một vài khúc.
Khi biến thành cây thích để cho cánh hoa rơi dưới tàng cây. Lúc đó pháp
lực đạt trình độ trên trung bình, nàng lại rất có chủ kiến. Nhưng những
lúc chọc người khác tức giận, nàng sẽ vô cùng chân chó, tật xấu kia so
với hiện tại thật đúng là giống như đúc.” Hắn sủng ái mà vỗ vỗ đầu ta,
lại trầm thấp cười. Thanh âm rối loạn, giống châu ngọc rơi xuống từ trên rèm ngọc,ngọc lưu ly rơi xuống biển hoa.
Thích đọc sách? Khi
tâm tình tốt sẽ gảy đàn, hát một vài khúc? Pháp lực trình độ trên trung
bình? Ta bắt đầu có chút hoang mang, đó là ta sao?
“Vũ Dương.” “Sao?” “Nếu như… Nếu như ta không phải là Phong Phi Phi kiếp trước, chàng còn thích ta hay không?” “Tại sao lại hỏi vậy?”
“Ách… Ta đang nói, Phong Phi Phi của kiếp này đang đứng trước mặt chàng,
chàng có thích hay không?” Hắn cười dịu dàng như nước, gió thổi bay mái
tóc đen, y phục đỏ phất phơ, giữa những cánh hoa rơi đầy trời hắn đứng
bên trong xinh đẹp như một đóa sen hồng: “Vũ Dương thích Phong Phi Phi,
cho dù là như thế nà, cũng thích.”
Trong nháy mắt đó, ta ghét
Phong Phi Phi, bởi ta không xác định được người kia có phải là ta hay
không.” “Vũ Dương, cho dù có phát sinh chuyện gì, chàng cũng sẽ mãi mãi
yêu ta, như lúc ban đầu sao?” Thì ra đây chính là tình yêu. Tình yêu
không phát sinh trong chớp mắt chỉ bởi vì người kia xinh đẹp hay hùng
mạnh, nhưng một khi bị nó quấn lấy, nó sẽ ở trong lòng mình mà sinh sôi, một đời một kiếp không rời. “Ta có thể hiểu là ,nàng đang thổ
lộ với ta hay không?” Hắn nhẹ nâng đôi môi tuyệt mỹ, cười tà mị yêu dã,
khuynh thiên khuynh địa. “Đáng ghét, chàng trả lời ta đi!!!”
“Vậy cũng được.” Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn nhìn sang, con mắt tỏa ra
ánh sáng như ngọc lưu ly chuyển động, giống như hồ nước mênh mông gợn
lên những cơn sóng mùa xuân, khiến người ta cam nguyện chết chìm bên
trong. Thanh âm vẫn băng lạnh trong vắt: “Cho dù có phát sinh chuyện gì, Vũ Dương mãi mãi sẽ yêu Phong Phi Phi, như lúc ban đầu, không rời,
không bỏ, không oán, không hối.” “Chuyện đó…” Ta nhìn hắn, cẩn thận từng li từng tí mà nói: “Cho dù ta đập nát Tinh cầu ma thuật trong thư phòng của chàng, chàng cũng vẫn vậy chứ??”
“?” — —|||||| Hắn nguy
hiểm nheo mắt phượng, bộ mặt hắc tuyến vạn năm. Ta vội vàng lảng sang
chuyện khác, chỉ vao hai con vịt trong ao: “Vũ Dương, chàng nói xem,
trong bọn chúng, con nào là cái, con nào là đực?”
“Con phía
trước là đực, con phía sau là cái.” Vũ Dương rốt cục cũng quay đầu nhìn
vịt trong ao, đầu ngón tay mân hồng nhặt lấy cánh hoa trên tóc ta, trầm
thấp nói: “Bỉ Dực Uyên Ương là chim của quý tộc Ma Giới, chỉ sinh trưởng ở vùng núi trống vắng, khi ở nơi khác thì rất khó sống sót, nên hầu hết các nơi ở Ma Cung đều bày kết giới, duy trì khí hậu, độ ẩm…” Những lời
đằng sau hắn có nói ta cũng nghe không lọt, chỉ nghe được bốn chữ —— Bỉ
Dực Uyên Ương, Bỉ Dực Uyên Ương…
Ta không nghĩ dưới bầu trời gió êm sóng lặng, hai giới Thần Ma thế nhưng
lại vẫn đang giao chiến. Vũ Dương chạng vạng đều sẽ đúng giờ về Hồng
Hoang cốc, vẫn mang phong thái tuyệt đẹp như cũ, khẽ cười, giống như yêu dã ma mỵ, không nhìn ra một tia uể oải hay máu tanh nào. Cho dù sức
mạnh thủ hộ của Nguyên Quân có thể khiến thương tích lành lại, nhưng vẫn không chống đỡ được tốc độ chém giết của hắn. Thần quân một đường chạy
tán loạn đến La Nguyệt thành.
Ta nghi ngời nếu như hắn ở chiến
trường không gặp Phong Phi Phi chân chính, có khi cho dù toàn bộ Thần
giới bị diệt, Cung Hỉ Phát Tài cũng sẽ không phun ra một chữ. Nhưng là. . . Hắn đã gặp rồi.
Cuộc gặp gỡ lúng túng trong cốc, nàng và ta
thật sự là giống nhau như đúc, nhưng mà so sánh giữa hàng nhái cùng hàng chính hãng , khí chất của nàng rõ ràng so với ta thì chính thống hơn
nhiều. Đó là một loại, kiêu ngạo đến tận xương. Vũ Dương dặn dò Dương
Phong, Liễu Diệp mang ta tới Ma Cung Phong Vũ Liễu Lâm, đó là một cái
tẩm cung khác của hắn. Thẳng thắn mà nói thì ta thật sự không thích Hồng Hoang cốc, nhưng mà và lúc dời đi trong lòng giống như đánh bể 100 bình giấm chua.
Phong Vũ Liễu Lâm so với Hồng Hoang cốc thì trông
coi nghiêm ngặt hơn rất nhiều, nếu như không phải hắn rất nhiều ngày
không có đến, ta thậm chí hoài nghi hắn đang phòng tránh việc ta chạy
trốn. Dương Phong và Liễu Diệp một tấc cũng không rời theo sát ta, không nói tiếng nào, giống như hai cái đầu gỗ.
Phi tử của Cửu Vấn Ma
Hoàng giống như một cái vườn bách thú miễn phí mỗi ngày thay phiên đến
đây quấy rầy ta, còn hai đầu gỗ lúc nào cũng đứng ở phía sau. Ta bất đắc dĩ nhìn các nàng chơi cờ, thêu, luyện kiếm, tám phét, xin nhờ. . . Nhìn người ta bị đày vào lãnh cung, các ngươi để cho để lão tử một chút thời gian buồn bã ủ rũ một thoáng có được hay không. . .
Có mấy ngày Ngân Mị đến đây, từ trong cung mang đến rất nhiều đồ vật cổ quái kỳ lạ, ví dụ như khiêu vũ xà, cầuThủy Tinh nhiều màu, có người nói ẩn giấu
những hình ảnh tiên đoán vân vân. Ta cảm thấy Ngân Mị so với Kim Long
thì tốt hơn nhiều, ít nhất những thứ đồ này so với mấy quyển sách về
điển tích Ma Gới thì thú vị hơn nhiều. Liền ở trong phòng loay hoay
nghiên cứu một chút, một ngày liền cứ như vậy mà trôi qua.
Lúc
Vũ Dương thì ta đang nghịch ma kính , hắn không biết đã đứng ở cửa nhìn
ta bao lâu. Ta bực mình không thèn nhìn hắn, hắn liền đi đến ghế quý phi bên trong nghiêng người nằm xuống, lấy tay nâng cằm, trong con ngươi
xinh đẹp châu quang lưu chuyển, ý cười nhợt nhạt. Tóc đen từng sợi từng
sợi buông xuống tấm đệm màu đỏ, càng làm tô thêm da thịt như ngọc, lông
mày nhợt nhạt như mưa bụi, lông mi thật dài, môi mỏng màu đỏ , cứ như
thế nhướng mày ngầm trêu chọc nhìn ta.
Ta dùng ánh mắt lườm hắn: “Nhìn cái gì vậy, trở về mà nhìn Phong Phi Phi của ngươi đi!” Hắn khẽ
cong khóe môi, cười đến càng tươi đẹp, ngón tay như ngọc vân vê sợi tóc
màu đen của bản thân, giọng điệu nhàn nhã: “Không vội, đợi lấy về nhà
rồi từ từ nhìn.”
Trong lòng ta buồn bã, vẫn là không nhịn được:
”Vũ Dương, ngươi thật sự muốn kết hôn cùng nàng sao?” Hắn ưu nhã buông
tay, làm một cái tư thế không để ý: “Ta cảm thấy không có gì cả, đều là
Phong Phi Phi. Nam nhân ý mà, ai không có Thất Tình Lục Dục, chẳng qua
ta cảm thấy nàng so với ngươi thì nữ tính hơn nhiều.”
Ta nhíu
mày căm tức hắn: “Ngươi tại sao biết nàng so với ta thì nữ tính hơn! ! ! !” Hắn khuynh dáng người ưu mỹ gẩy gẩy cầu thủy tinh trên bàn, dung
nhan ở trong ánh sáng bảy màu đẹp đến hư vô mờ ảo, âm thanh lại nhàn nhã khiến người ta hận đến nghiến răng: “Hừm, ta căn bản không nhìn ra
ngươi có chút nào nữ tính.”
“. . .” Ta trước trước sau sau tỉ mỉ suy nghĩ một chút, phát hiện hình như. . . Thật sự rất khó để tìm ra ví dụ cụ thể. . . Ngày đó hắn không có ở lại lâu, lúc đi còn vỗ vỗ đầu của ta, bị ta tức giận đẩy ra .
Buổi chiều Liễu Phi của Cửu Vấn Ma
Hoàng đến đây, ôm theo đàn cổ nói là để ta nghe một chút ca khúc nàng
mới sáng tác. Ta buồn buồn mặc nàng đàn gảy tai trâu, a phi phi phi phi, là mặc cho trâu đánh đàn. Thật lâu sau, đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc
ban sáng: “Liễu Phi, làm sao mới có thể khiến cho người ta nhìn thấy
điểm nữ tính đây?
Nàng dừng lại, cười đến dịu dàng như nước: “Nữ tính ý mà, là một loại khí chất mềm mại của nữ nhân, chuyên môn dùng để chọc cho nam tử thương yêu .” Nàng nhìn ta hơi cười: “Nghĩ cái gì mà
lại hỏi cái này?” Ta một tay vò nát lá sen trên tay: “Phải làm sao mới
có được cái khí chất này đây?”
“Cái này a. . .” nàng vung bàn
tay mềm mại: “Ngươi đầu tiên phải nói cho ta mục tiêu là ai, ta mới có
thể đúng bệnh hốt thuốc.” Ta nhíu mày: “Còn ai khác vào đây nữa?”
Nàng liền cúi đầu nở nụ cười: “Là vũ Dương đại nhân?” Ta cắn môi, coi như là ngầm thừa nhận . “Vậy ngươi phải nói cho ta biết các ngươi đã phát triển tới trình độ nào rồi hả ?” Nàng đột nhiên tăng cao hứng thú, đến gần ta nói: “Các ngươi. . . Có cái kia hay không? Vũ Dương đại nhân kỹ xảo thế nào?” “Cái nào?” Ta
bưng ly trà trên bàn lên mới vừa uống một hớp, đột nhiên hiểu ra ý của
nàng, phốc một cái ở giữa nàng mặt. . .
Cửu Vấn Ma Hoàng khi đến liền nhìn thấy tình cảnh này: “Hai người nói cái gì đó, vui vẻ như
vậy?” Liễu Phi đứng dậy đối với hắn hành lễ, bị hắn kéo đến ôm vào trong ngực, sau đó khẽ nói với hắn cái gì đó, rồi cả hai người nhìn nhau
cười.
Ta tức giận đứng dậy đang muốn đi ra ngoài, hắn đột nhiên
gọi lại ta, nhịn cười nói: “Chuyện như vậy ngươi nên hỏi nam nhân, có
muốn Bản Ma Hoàng cho ngươi phương pháp làm là hiệu quả hay không?” Ta
nghi ngờ nhìn hắn: “Làm liền hiệu quả?”
Hắn lập tức đầy mặt đau
thương căm giận nói: “Đương nhiên rồi, ngươi thế nhưng lại hoài nghi
năng lực của Bản Ma Hoàng! ! ! !” Ta vừa nghĩ cũng đúng, tốt xấu gì cũng là Ma Hoàng một đời, hậu cung 3000, hẳn là rất có kinh nghiệm , liền
tới gần nói: “Nói.”
Hắn đàng hoàng trịnh trọng nói: “Buổi tối
trong phòng đừng đốt đèn, chờ hắn đẩy cửa tiến vào liền ôm lấy hông của
hắn, sau đó dùng môi chạm và lỗ tai của hắn, nhẹ nhàng đối với hắn nói:
'Vũ Dương, đêm nay ở lại với ta đi.' “ “ Thế là được hả ?” Ta vạn phần
hoài nghi.
Hắn khẳng định gật đầu: “Là được , chuyện về sau
chính hắn sẽ quyết định.” Ta ở trong phòng đi qua đi lại suy nghĩ, thôi, thôi, coi như là chữa ngựa chết thành ngựa sống đi!!!
Sau mấy
đêm diễn cảnh tối lửa tắt đèn, cuối cùng thì đêm nay cũng có người đẩy
cửa đi vào, mùi hoa nhàn nhạt thấm ruột thấm gan của hắn. Cảm giác hắn
đi tới trước mặt, ta nhẹ nhàng ôm lấy hông của hắn, dùng cự ly gần đến
mức chút nữa là cắn vào tai hắn nói: “Vũ Dương, đêm nay ở lại với ta
đi?” Cảm giác thân thể trong lồng ngực cứng đờ, ngọn lửa xanh lam bay
qua đốt sáng cây nến bạc. Vũ Dương mặt không hề cảm xúc nói: “Có thể a,
nhưng mà trước tiên xin ngươi thả Liễu Diệp ra được không?”
Cái kia. . . Ai cho ta mượn cái mặt đi . . ..
Cảm giác thân thể
trong lồng ngực cứng đờ, ngọn lửa màu xanh lam bay qua thắp cây nến bạc
lên. Vũ Dương mặt không hề cảm xúc nói: “Có thể a, nhưng mà trước tiên
xin ngươi thả Liễu Diệp ra được không?” (kỳ thực Quân Hoa suy nghĩ rất
lâu, là để nha đầu này ôm Kim Long, hay là ôm Liễu Diệp đây, nhưng là
nghĩ nghĩ nếu như ôm Kim Long phỏng chừng Vũ Dương sẽ bộc phát tức giận , vì lẽ đó vẫn là chọn Liễu Diệp thôi. ) Thần giới và Ma giới ký kết hiệp ước hòa bình, thỏa thuận đình chiến. Đào Hoa Tiên Tử này đúng là lợi
hại hơn ta rất nhiều, lập tức liền có thể giải quyết sự tình nan giải
như vậy.
Thời điểm nàng tìm đến ta, ta thật bất ngờ. Váy dài
hồng nhạt, rõ ràng là màu ấm, thế nhưng ở trên người nàng lại hiện ra
lạnh lùng cao quý.
Khi đó ta đang ngồi nghỉ mát trên băng ghế ,
suy nghĩ đến cơm trưa , góc váy nàng quét qua đám cỏ, tóc dài vấn lên,
giống như nàng đều cẩn thận tỉ mỉ. Ta thán phục sự khác biệt của hai
người, nhìn vào nàng thật giống như đang đứng trước gương xem một “bản
thân” khác. Đã từng, chúng ta từng là một người sao?
Nàng cũng
đang quan sát ta, trong con mắt mang theo uy nghiêm, khiến ta cảm thấy
có chút áp bức. Dương Phong và Liễu Diệp khẽ nghiên thân, lơ đãng chặn
trước mặt ta, ta nghiêng cổ nhìn nàng, ta tin tưởng nàng không có ác ý.
Nàng dùng tay đẩy ngã quân cờ trên bàn trước mặt ta, đột nhiên nói:
”Thật ra ta rất đố kị với ngươi.”
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, nàng
lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, giống như cái gì cũng chưa có nói.
”Ngươi có Nguyên Quân, ta có Vũ Dương, như vậy là tốt rồi.” Ta nhìn con
mắt của nàng, ta hi vọng hai người chúng ta cũng có thể hạnh phúc. Như
gió xuân mơn trớn mặt băng, trong mắt của nàng dẫn theo một tia ấm áp,
nàng cười nhạt nói: “ Mong là như vậy.”
Vũ Dương mang theo ta,
cùng đưa nàng ra khỏi khu vực của Ma giới. Thần giới biên cảnh, Vũ Dương nghiêng người mà đứng, gió vù vù thổi bay vạt áo của hắn, tóc đen như
tơ, y phục đỏ Như Mộng, tiếng nói của hắn, vẫn như cũ từng chữ từng câu
trong suốt băng ngọc: “Phong Phi Phi, đây là chuyện cuối cùng Vũ Dương
làm cho ngươi.”
Phong Phi Phi cũng nhìn về phía Vũ Dương, trầm
thấp nói: “Ta rõ ràng.” Bóng người hồng nhạt của nàng càng đi càng xa,
ta bây giờ chỉ biết, ký ức kiếp trước ở Hồng Hoang cốc , chân thân và
tạp niệm của Phong Phi Phi, Bách Hoa tiên tử và Đào Hoa Tiên Tử, đều đã
thành chuyện của quá khứ.
Ta quay đầu nhìn Vũ Dương, hắn cũng
nhìn ta, trong ánh mắt giống như ngọc lưu ly lưu động, ở dưới ánh nắng
ban trưa giống như tiên tử đi lạc vào nhân gian. Hắn dưới bầu trời đầy
nắng đưa tay về phía ta, ngón tay nhỏ bé ở dưới ánh nắng gay gắt giống
như ánh ngọc trong suốt , tuyệt mỹ như họa, giọng điệu như đối với con
chó nhỏ của chính mình: “Đến đây đi, chúng ta trở lại thôi.”
đi
dưới ánh nắng, vài sợi tóc đen tóc đen như tơ được thổi tung, tay áo
xiêu vẹo, người tựa như muốn cưỡi gió bay đi. Ta ngoan ngoãn đi tới, hắn hài lòng vuốt nhẫn cưới trên tay ta, ngón tay ngọc mơn trớn gò má của
ta, âm thanh trầm thấp tà mị, mang theo vô tận mê hoặc: “Chúng ta kết
hôn chứ?”
Ta cố ý bĩu môi nói: “Còn dùng chiếc nhẫn này a?” Hắn
liền cười, giải thích: “Đây là Hậu Thổ cho dù là ở dị độ Ma giới cũng
chỉ có Hoàng Thiên mới có thể sánh ngang với nó.”
Trở lại Ma
Cung, hắn bắt đầu để thần quan một lần nữa chọn lựa hôn kỳ. Buổi tối Vũ
Dương ở chòi nghỉ mát dạy ta chơi cờ, Kim Long vội vã chạy tới. Chỉ cúi
người trên tai hắn nói ra một câu, Vũ Dương sắc mặt liền trong nháy mắt
nghiêm nghị, nhưng vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, hắn đứng lên, vỗ vỗ đầu
của ta, cưng chiều nói: “Tự mình chơi đi.”
Sau đó liền cùng Kim
Long vội vã rời đi . Ta rất lo lắng Thần Ma hai giới lại phân tranh à,
thế nhưng vài ngày sau truyền đến tin tức về hồi nghị giảng hòa của Thần giới cùng Ma giới, ta mới chậm rãi yên lòng. Thời gian Vũ Dương ở lại
càng ngày càng ít, nhưng mỗi ngày đều sẽ tới, đến xem ta một chút, lại
phong thái chập chờn rời đi. Có lúc ta chọc ghẹo hắn, ôm lấy hông của
hắn, hắn thì sẽ yên tĩnh đứng im một lúc, để cho Kim Long mấy lần do do
dự dự nhắc nhở thúc giục, mới vội vã ra ngoài.
Sau đó ở chỗ của
Dương Phong Liễu Diệp , ta từ từ biết được chân tướng sự tình. Giải
thích theo cách phổ thông, chính là thế giới này ngoại trừ Thần giới và
Ma giới, còn có một cái dị độ Ma giới tồn tại. Cái dị độ Ma giới này nắm giữ sức mạnh kinh khủng, đủ để thôn tính hai giới Thần Ma. Hai giới vì
là muốn tự vệ, đồng thời tế luyện Thần Thủ Hộ và Thần Tàn Phá, cũng lợi
dụng lúc bọn họ không còn linh lực mạnh mẽ đem hai cái cổng không gian
phong ấn, ngăn cản bọn họ trở lại thế giới đấy. Nhưng là lúc tế
luyện có tàn dư linh lực, Thế nhưng giống như lời tiên đoán của thần
giới, ngoại trừ Thần Thủ Hộ và Thần Tàn Phá, còn có một cái khác. . .
Khụ, tạp vật. Trong lời tiên đoán, cái tạp vật này có thể khống chế,
thậm chí phá hủy Thần Thủ Hộ và Thần Tàn Phá. Chuyện này. . . Là thuyết
tương sinh tương khắc chăng?
Lúc đó Thần giới không tiết lộ ra,
mà đưa nàng bí mật giấu đi. Mà nàng không giống như Thủ Hộ Thần cùng
Thần Tàn Phá khiến cả hai giới đều khiếp sợ, mà là rơi xuống đất mọc
thành cây đào. Sinh trưởng ở bên Đoạn Kiều, yên lặng mà tiếp tục tu
hành.
Sau khi hoàn thành phong ấn, Thần giới bởi vì chú trọng
huyết thống, không cùng ngoại tộc kết hôn, nên nhân số ít ỏi, liền lựa
chọn Thần Thủ Hộ, mà Ma giới vốn là hiếu chiến, hơn nữa lại thấy sức
mạnh khuynh đảo của Thần Tàn Phá, liền lựa chọn Thần Tàn Phá, cũng không có gây ra bất đồng. Không tốt chính là ở chỗ sau đó, Thần tộc nhân số
thịnh vượng ,thời điểm phát triển trở thành Thần giới , Thần Đế lại cảm
thấy Thần Tàn Phá so với Thần Thủ Hộ càng có uy hiếp, liền mưu tính diệt đi Phá Hư Thần.
Liền triệu Đào tinh bị người quên lãng đến,
phong làm Đào Hoa Tiên Tử. Theo lời tiên đoán của thần linh, thì một
ngàn năm sau Phá Hư Thần sẽ yêu Đào Hoa Tiên Tử, nhưng là không ngờ tới
mới hơn 100 năm, Đào Hoa Tiên Tử và Thần Thủ Hộ - Nguyên Quân trong lúc
đó, thế nhưng lại nảy sinh tình cảm.
Thần Đế lo lắng cây hoa đào này trước khi tiêu diệt Thần Tàn Phá đã diệt đi Thần Thủ Hộ đi diệt ,
liền lấy lí do nàng hành vi không biết kiềm biếm xuống thế gian. Có thể
là cô độc quá lâu, ngàn năm thời gian, cây hoa đào này lại yêu Thần Tàn
Phá - Vũ Dương.
Mà ma xui quỷ khiến, người vẫn luôn không gần nữ sắc - Thần Tàn Phá cũng yêu cây hoa đào này . Hết thảy đều như thần
linh tiên đoán, chỉ là tính thiếu tình cảm.
Hoa đào Niết Bàn Trọng Sinh, Nguyên Quân không đành lòng, chân thân cùng tạp niệm phân chia. . ..