Mà tình huống bây giờ chính là. . . Phong ấn xuất hiện lỗ hổng rất lớn,
kết giới phép thuật dần dần biến mất. Lại nói mãi cho đến bây giờ , ta
mới phát hiện thì ra bản thân cũng coi như là cũng có chút hữu ích. — —
Buổi tối Vũ Dương trở về, kêu ta hỗ trợ Thần giới Phong Phi Phi, chính là
người đã từng có chung Chân Thân với ta cùng kéo cung Chúc Long , một
lần nữa phong ấn cánh cửa truyền tống trên ngọn núi Không Tịch. Ta đương nhiên là gật đầu đáp ứng rồi. Thế nhưng hắn rất không yên lòng, cứ mãi
căn dặn ta chỉ kéo cung Chúc Long thôi, không được phép tham gia phong
ấn, không được đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào khác.
Mãi đến tận khi
ta luôn mồm bảo đảm , hắn mới bắt đầu phân tích tình hình hiện tại.
Phong ấn ở trên ngọn núi Không Tịch, phân ra ở bốn góc, và ở giữa cung
điện của Chúc Long đài.
Vũ Dương, Nguyên Quân, cùng với Nhị Lang Thần, Lưu Hương dẫn người chia nhau ra phong ấn ở các góc, Kim Long,
Ngân Mị, Dương Phong, Liễu Diệp dẫn người phong ấn góc cuối cùng , mà
cung Chúc Long ở giữa đại điện sẽ do ta và Phong Phi Phi đồng thời kéo,
Chúc Long tiễn một lần nữa đặt trên tế đàn giữa cung điện. Mỗi một góc
đều sẽ có phong ấn linh thạch, pháp sư thi triển phép thuật trên linh
thạch , duy trì sức mạnh cho kết giới.
Vũ Dương giảng tới đây
dừng một chút, ta chép miệng một cái, nghe có vẻ. . . Rất trọng đại a.
Hắn vỗ vỗ đầu của ta: “Chúc Long chi cung chỉ có các ngươi hợp lực mới
có thể kéo động, Nguyên Quân ở bên kia cách đại điện gần nhất, cũng đơn
giản nhất, hắn sẽ mau chóng chạy tới giúp các ngươi.” Nghe tới
đúng là một cái kế hoạch không có sơ hở. Ta dựa vào ngực hắn, nói với
hắn biết rồi biết rồi. Hắn liền mỉm cười nhìn ta: “Thần quan đã chọn
ngày tốt , chờ sau khi phong ấn xong , chúng ta liền kết hôn.”
Ta ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn hắn: “Như vậy lần này có thể mời người
của hiệp hội Săn Ma tới hay không? Ta rất nhớ Việt Ngân Châu, Nam Cung
Phỉ các nàng nha.” Hắn hiếm khi không nổi nóng: “Các nàng là bạn tốt?” “Không phải a. . .” Ta hai tay đặt trên vai hắn: “nhưng mà mấy cái bà lão ấy
đã từng cho ta mượn tiền.” Vũ Dương đang chỉnh lại tóc cho ta ngừng tay
một chút, sau đó tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Dù sao cũng đình chiến , mời
thì mời đi.”
Ta cao hứng bò lên trên đùi hắn, ở bên môi hắn hôn
một cái. Hắn lập tức đè lại hai vai của ta, ôm ta vào trong lồng ngực,
sau đó nhanh nhẹn vươn mình mà ấn ta trên giường nhỏ. Sợi tóc của hắn
lướt xuống mặt ta, hương thơm nhàn nhạt trơn bóng vòng ở bên người ta,
hôn càng ngày càng sâu, triền miên tận xương. Hô hấp chậm rãi nặng nề,
hắn kéo đai lưng, lộ ra một đám da thịt như ngọc mê người ở trước ngực.
Hắn cầm tay của ta chậm rãi chạm vào, đầu ngón tay truyền đến một loại xúc
cảm bí ẩn lưu luyến. Lần trước Phong Phi Phi để lại vết thương, đã mờ
đến mức không nhìn thấy chút dấu vết. Ta gần như thành kính hôn lên
xương quai xanh hoàn mỹ của hắn, mắt phượng hẹp dài của hắn khép hờ,
trong đôi mắt phảng phất như ánh sáng thủy tinh, đoạt đi linh hồn của
người khác khiến ta hoảng sợ. Ta run rẩy đẩy hắn ra, hắn liền thả ta ra
lại một lần nữa nằm ở trên giường nhỏ, nhẹ nhàng thở dài. Như vậy trầm
thấp than nhẹ, từng chút từng chút lộ ra khiến người đau lòng , ta hỗn
độn vươn mình ôm lấy hông của hắn. Hắn cười vỗ vỗ đầu của ta, hắn nói “
Phi Phi đừng sợ, mắt của ta khi tâm tình rung động lớn sẽ biến thành màu tím, Vũ Dương sẽ không thương tổn nàng, sẽ không“.
Ta có chút
áy náy, quyết tâm dấy lên dũng khí Kinh Kha đâm Tần Thủy Hoàng, hôn lên
môi của hắn, hắn liền trầm thấp nở nụ cười, vừa cười vừa chỉnh lại y
phục của bản thân, sau đó một lần nữa ôm ta vào trong ngực. “Đừng miễn
cưỡng, Phi Phi. Ta sẽ chờ nàng thích ứng.”
Đội quân tham dự phong ấn củaThần Ma ở dưới chân núi tụ họp. Gió gào thét,
tuyết lớn đầy trời. Vũ Dương chắp tay đứng ở dưới chân núi, y phục màu
đỏ tung bay, Tuyết rơi trên tóc đen, dung nhan mờ ảo, đẹp hơn cả thần
tiên. Ta xoa xoa tay hướng về bên cạnh hắn lại bước tới, hắn như lơ đãng ôm ta ôm vào trong lồng ngực, xung quanh liền có một bức bình phong vô
hình tách gió tuyết ra.
Thần giới quân đội cũng lục tục đến đông đủ, ta gặp được Nguyên Quân, Phong Phi Phi, Nhị Lang thần và người toàn thân áo đen, lạnh lùng- Lưu Hương. Buổi tối ở dưới chân núi cắm trại,
bọn họ vội vàng kiểm kê nhân số, ta ở bốn phía vòng tới vòng lui hái
Tuyết Liên. Cuối cùng bị Kim Long hung ác mang trở về. Vũ Dương nắm chặt tay của ta, lông mày khẽ nhíu: “Lạnh như băng thế này, còn chạy loạn
khắp nơi.” Không nhìn vẻ mặt của đám người Nguyên Quân đang ở xung
quanh, xách ta như xách một con chó nhỏ ôm vào trong lồng ngực.
Tất cả mọi người trợn mắt nhìn ta, ta rụt người lại, cố gắng không cho ai
nhìn thấy, trên người hắn, thật sự là cực kỳ ấm áp. Bọn họ tiếp tục
thương lượng hành trình của ngày mai, ta chọc ghẹo mà lấy tay luồn vào
bên trong vạt áo của hắn , hắn cứng người, tiếp tục phân tích vị trí của từng cái góc ưu thế và nhược điểm của binh sĩ dị độ Ma giới.
Tay của ta còn có chút lạnh, chạm và da thịt của hắn, đột nhiên nghĩ đến
hai chữ —— mất hồn. Hắn vẫn như cũ làm như chưa phát giác, chỉ là tốc độ nói càng lúc càng nhanh, nói xong, lập tức ôm ta ra ngoài, nghênh ngang rời đi. Trong doanh trướng Vũ Dương câu môi cười khẩy, yêu dã tận
xương: “Câu dẫn ta?”
Ta ngay tại chỗ hướng về giường bên trong
lăn đến, lăn tới góc dường, sau đó thật nhanh chùm chăn đắp kín: “Con
mắt nào của chàng nhìn thấy ta quyến rũ chàng rồi?” Hắn cười khẩy đột
nhiên nhấn trụ ta, thò tay vào, chạm vào bên hông ta, thời điểm sau khi
hôn lên môi ta hắn mới trầm thấp nói: “ Cả hai con mắt.”
Dây dưa một trận, hô hấp cảu hắn nặng nề vỗ vỗ đầu của ta: “Ngủ đi.” Những mùa
đông trước khi ta ngủ một mình, hơn nửa đêm tay chân đều rất lạnh, nhưng là ở trong lồng ngực của hắn, toàn bộ cơ thể ngay cả ở trong mơ đều cực kỳ ấm áp.
Mùi hoa nhàn nhạt quanh quẩn bên người, ta hướng về
trước đẩy đẩy, càng tới gần hắn một ít. Hắn liền một tay ôm ta vào , nhẹ nhàng vỗ vỗ, ý bảo yên lặng. Cứ như vậy đến tận cùng trời đất, thì thật tốt.
Trời đã sáng.Thời điểm mà ta tỉnh lại liền nhìn thấy con
mắt tỏa ra ánh sáng màu lưu ly của Vũ Dương, đầu ngón tay nhỏ dài như
ngọc của hắn chạm chạm vào mũi của ta, âm thanh như châu ngọc, lời nói
lại mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Tướng ngủ thật xấu.” Ta tức giận đẩy ra
hắn, hắn kéo ta lại rồi ôm lấy ta: “Nhưng mà sau này, Vũ Dương sẽ từ từ
sửa lại.”
Ta lẳng lặng để cho hắn ôm, hắn cũng không tiếp tục
nói nữa. Khi đó có một tia ánh mặt trời xuyên qua khe màn nghịch ngợm
chiếu vào, ngày hôm nay, khí trời thật tốt. Danh sách phân công cứ như
vậy hạ xuống, cặp đôi Vũ Dương bị tách ra khiến người người phấn khởi,
Vũ Dương coi như không thấy, chỉ cầm tay lạnh lùng đứng trên lớp băng,
phong nhã tuyệt đẹp nhưng lại lạnh lùng xa cách.
Hắn ở trước mặt người khác vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy, chỉ có lúc giao ta cho
Phong Phi Phi đột nhiên từng chữ từng chữ nói: “Phong Phi Phi.” Một thân phấn hồng Phong Phi Phi không có chờ hắn nói xong, gật đầu nói: “Ta
biết.” Ta đi theo người đã từng có cùng chân thân với ta hướng về núi
Không Tịch, ánh mặt trời vàng chiếu lên lớp băng quá mức chói mắt, đột
nhiên dừng lại xoay người, Vũ Dương đang đứng lặng bên dưới ngọn núi tay áo phiêu dật, tóc đen như mực, từng tia từng tia quyến luyến ở trong
gió tản ra, giống như trước kia đẹp đến như vậy hư vô chập chờn như có
như không.
Phong hoa tuyệt đại. Có phải những người nghiêm chỉnh đều nói ít hay không? Phong Phi Phi không nói một lời.
Ta đột nhiên nhớ tới điều gì đó liền bước lên hỏi nàng người đã từng phong ấn núi Không Tịch và kéo cung Chúc Long bây giờ đang ở đâu? “Ngươi lập
tức có thể nhìn thấy hắn.” Nàng đơn giản đáp lời ta, sau đó lại nói:
”Sau khi mũi tên của Chúc Long trở về vị trí cũ, ta sẽ thực thi pháp lực ở trên linh thạch , lúc này ma vật sẽ phát hiện ra, một đám lớn sẽ ở
ngoài xuất hiện, vì lẽ đó ngươi lập tức đến trốn ở mặt sau của cung
tiễn, hiểu chưa?”
Ta gật đầu liên tục, nàng liền nói tiếp:
”Nhưng mà không cần sợ, nếu như không nắm chắc hoàn toàn, Vũ Dương làm
sao có khả năng để ngươi mạo hiểm cùng chúng ta.” Lúc nàng nói những lời này, trong giọng nói có một tia xúc động mà ta không nắm bắt được.
”Phong Phi Phi, ngươi yêu Vũ Dương sao?” Kỳ thực ta luôn muốn hỏi như
vậy nàng , hơn 600 năm gần nhau, chống đỡ bước ngoặt sinh tử, một người
thanh cao thoát tục như vậy. . .
Lần này nàng trầm mặc rất lâu, sau đó đột nhiên hỏi: “Ngươi yêu hắn sao?” Ta khẳng định gật đầu, ta nói yêu.
Liền nàng liền lạnh nhạt nở nụ cười: “Đừng quên ngươi chính là ta.“.
Nhưng mà chúng ta đều đã quên, nếu như ngay tiên đoán của thần linh đều có thay đổi, như vậy
chuyện của thế gian, Sao có thể nói câu chắc chắn đây? Kéo cung Chúc
Long , thật ra vô cùng đơn giản, bên trong có một cái Ngũ Tinh trận, có
thể nhìn thấy năm góc sáng, ở thời điểm mà bốn cái góc cùng một lúc sáng lên thì kéo căng cung Chúc Long , đem tên bắn vào tế đàn trên pháp đàn.
Dị Giới chấn động, ma vật phát điên. Tay của ta và Phong Phi
Phi đang nắm lấy nhau lập tức rời ra, sau nhanh chóng nói một câu: “Lui
về phía sau!”
Ta phi thân vội vã lùi về phía sau của cung tiễn,
một đám lớn ma vật xuất hiện ở bên ngoài . Nếu như lúc trước ta cho rằng Huyết Ma vương lợi hại, như vậy ta chỉ có thể nói, ở trước mặt đám này, chỉ là hàng thứ phẩm. Pháp thuật của ta hoàn toàn không có tác dụng.
Một lượng lớn Chiến sĩ bị tổn hại, Phong Phi Phi đứng trước linh thạch mồ
hôi lạnh chảy ròng ròng. Ta lại từ đằng sau pháp sư vòng tới trước mặt
nàng, vẻ mặt nàng trắng xám trước nay ta chưa từng thấy: “Chúng đều tính toán sai rồi. Tất cả mọi người cho rằng lúc bắn cung Chúc Long giảm lực đạo xuống , thì sẽ không ảnh hưởng đến linh thạch trong đại điện.”
“Nếu vậy tìm một khối khác đi!” “Thời điểm phong ấn năm đó vốn là thiếu một
khối linh thạch.” Phong Phi Phi lẩm bẩm, không biết có phải là đang nói
cho ta nghe hay không: “Lời tiên tri của thần quan phụ trách phong ấn
đại điện sau khi bắn xong mũi tên Chúc Long, sẽ tự thực hiện pháp chú
biến mình thành ngọc, lấy linh lực của bản thân thay thế cho linh
thạch.”
Nàng vừa nói chuyện, vừa chậm rãi đến gần khối linh
thạch ngũ sắc, nụ cười thảm đạm: “Phi Phi, nhất định phải kiên trì, chờ
Nguyên Quân tới .” . Bên ngoài tình hình giao chiến khốc liệt, không
ngừng có chiến sĩ hi sinh. Ta thở dài một tiếng, cuối cùng đã hiểu ra
bản thân nhất định phải cao thượng một lần.
“Ta biến thành linh
thạch, ngươi mang theo bọn họ, chờ Nguyên Quân đến.” Ta đứng trước linh
thạch thần quan, ngẫm lại đứng theo hình dáng tương đối thích hợp khiến
vạn dân ngưỡng mộ. “Ngươi nói nhảm cái gì đó, đừng dài dòng.” Phong Phi
Phi vẻ mặt nổi giận mà ta chưa từng thấy, nàng dùng sức kéo ta lại. Ta
cũng nở nụ cười: “Nhất định phải làm như thế. Thứ nhất, pháp lực của ta
căn bản không thể chống đỡ đến lúc Nguyên Quân tới . Thứ hai. . . Sau
khi ta phân ra , linh lực hiện tại của ngươi, chưa chắc có thể duy trì
việc gánh chịu pháp lực mạnh như vậy.”
“Chẳng lẽ ngươi có thể?” Ta giơ tay lên nhìn nhẫn trên tay, Hậu Thổ, vật dẫn linh lực trong truyền thuyết.
Nàng cắn môi không nói lời nào, bên ngoài máu đã chảy đầy đất, nếu như đại
điện phong ấn thất bại, ma vật tuôn ra, Thần Ma hai giới đều sẽ không
còn tồn tại nữa. bên nào nặng bên nào nhẹ, kỳ thực trong lòng chúng ta
đều hiểu.
Ta bày ra một cái tư thế tự nhận là rất anh tuấn, mỉm
cười nói với nàng: “Đến đây đi.” Ngay khi nàng đến gần, ta thấy trong
mắt nàng ngưng trọng, một mảnh trong suốt. Ta vẫn đang mỉm cười, không
nghĩ tới ta lại không làm gì khác ngoài người, cuối cùng có thể trở
thành anh hùng.
Nàng yên lặng mà niệm chú, chân của ta bắt đầu
xơ cứng, tuyết đọng bên ngoài ánh lên ánh mặt trời , xán lạn lan ra.
Nhưng là chiếu không tới địa phương sâu thẳm của cung điện này. Ta bắt
đầu mất đi tri giác, nàng niệm phép đã xong xuôi , lại đột nhiên nói:
”Phi Phi, thật ra ta thực sự rất hi vọng ngươi có thể thay thế ta, vĩnh
viễn hạnh phúc.”
Nước mắt tuôn ra. Ta nghiêng nửa người còn có thể cử động an ủi nàng: “Như vậy ngươi thay thế ta, sống hạnh phúc đi.”
Nói xong, đột nhiên phát hiện một cái sự tình gay go, thân thể cứng đờ,
không rụt trở lại được rồi. Ta rốt cục tin tưởng, ta là thật sự đã đắc
tội với lão đại, cho dù cuối cùng là một anh hùng muốn lưu lại một hình
tượng xán lạn, cũng chỉ có thể lưu lại cái hình tượng không đỡ nổi này.
Năm góc của ngũ tinh
trận chậm rãi tỏa ra ánh sáng, trên người ta ánh sáng bảy màu lan ra bốn phía. Ma vật không ngừng tuôn ra, tuy rằng thương vong nặng nề, nhưng
rõ ràng người đến nhiều hơn so với yêu cầu, vì lẽ đó tình huống vẫn chưa phát triển đến mức không thể khống chế. Nguyên Quân đến thật sự rất
nhanh, thời điểm nhìn thấy Phong Phi Phi lo lắng trong mắt cũng dần nhạt đi , lại khôi phục làm Hoa Thần lạnh nhạt. Hắn vung tay áo thi triển
phép thuật, thương tổn của binh sĩ trong nháy mắt đều khôi phục, nhất
thời sĩ khí tăng lên.
Mãi đến tận khi ma vật bị tiêu diệt hơn
nửa, hắn rốt cục nhìn xung quanh: “Bách Hoa tiên tử đâu?” . Phong Phi
Phi kinh ngạc mà nhìn ta,một lúc lâu, Nguyên Quân cũng nhìn sang. Ở
trong đôi mắt hờ hững xa cách của hắn , ta nhìn thấy bi thương xuất hiện trong chớp mắt.
Ta sợ hãi không dám nhìn thẳng hắn, ta nghĩ cái dáng vẻ khom người, hình tượng như com tôm, không thể xác định được hắn có phải là đang tiếc rèn sắt không thành thép. Vũ Dương và Lưu Hương
đều chạy tới, ta theo thói quen muốn nhào vào ôm ấp của người toàn thân y phục màu đỏ tuyệt sắc ấy , kinh hoảng phát hiện chính mình chỉ có thể
đứng tại chỗ, từ nay về sau, vĩnh viễn vĩnh viễn.
“Phi Phi!” Hắn cơ hồ là bước vội đến, ôm Phong Phi Phi vào trong lồng ngực, nhàn nhạt
mùi hoa ở trong điện lưu chuyển. Phong Phi Phi mặc hắn ôm vào trong lồng ngực, Vũ Dương gần như cưng chiều xoa tóc của nàng, khó nén đau lòng:
”Đừng sợ, xin lỗi, xin lỗi Phi Phi.”
Nguyên Quân tinh mắt, hắn
đã biến Phong Phi Phi thành ta. Ta không thể không thừa nhận ngoại trừ
khả năng công kích,quả thật không hổ danh là Thần Thủ Hộ . Nhưng mà
trong lúc Vũ Dương và Phong Phi Phi ôm nhau , Nguyên Quân, trong lòng
ngươi sẽ có mấy phần khổ sở hay không? Hắn thân thể như ngọc, ở bên cạnh ta ánh mắt mông lung như cách một làn khói.
“Phi Phi, đừng khóc có được hay không?” Vũ Dương ôn nhu giúp nàng vén tóc dài, ánh mắt bi
thương mà nhìn ta, đột nhiên nắm chặt tay của Phong Phi Phi : “Phi Phi,
chúng ta ở đây kết hôn. Thần quan! Thần quan!” Tại sao thời điểm khi ta
trở thành một người đứng xem , mới phát hiện thì ra tình yêu của hắn đối với ta, sâu đậm như vậy.
Ma giới thần quan run run rẩy rẩy đi
ra: “Vũ Dương đại nhân, không thể a. . .” nói chưa xong, dưới cơn thịnh
nộ Vũ Dương tiện tay quăng ngọc chảm trổ hình kỳ lân trên pháp đài, đập
thẳng và mặt hắn khiến hắn mặt mũi đầy máu. Ta không biết hắn tại sao
lại hung bạo như thế, rồi lại ôm Phong Phi Phi, âm thanh mang theo bất
an chưa từng có: “Phi Phi, đừng khóc có được hay không. Có biết hay
không ngươi như vậy, khiến ta đột nhiên có một loại cảm giác ngươi sẽ
rời khỏi ta.”
Phong Phi Phi liền ôm hông của hắn: “n, Vũ Dương,
chúng ta kết hôn. . . Chúng ta kết hôn. . .” “Phong Phi Phi tiểu thư,
ngươi đồng ý gả cho vũ Dương đại nhân làm vợ, từ nay về sau bất luận phú quý nghèo hèn, bệnh tật sinh tử, đều một đời toàn tâm toàn ý, một lòng
không đổi bảo vệ đối phương sao?” Trên pháp đàn thần quan cẩn thận từng
li từng tí một.
Ta nghĩ tới cực kỳ lâu trước đây. . . Thần Quan
Ma giớiThần sắc Trang Nghiêm: “Phong Phi Phi tiểu thư, ngươi có đồng ý
gả cho vũ Dương đại nhân làm vợ, từ nay về sau cho dù là giàu có hay
nghèo khổ, bệnh tật hay sống chết, đều một đời toàn tâm toàn ý, một lòng không thay đổi đều bảo vệ đối phương hay không?” . Ta nhìn lén
dưới Vũ Dương: “Híc, Vũ Dương, ngươi sẽ không để ta sống trong nghèo khổ đúng không?” . Vũ Dương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Ừm.” .
“Ngươi cũng sẽ không mắc bệnh hay là chết già chứ?” . “Sẽ không.” .
“Như vậy ta đồng ý.” . Thần quan ho khan không ngừng: “Khụ khụ, Vũ Dương đại nhân, ngài có đồng ý cưới Phong Phi Phi tiểu thư làm vợ, từ nay về sau
cho dù là giàu có hay nghèo khổ, bệnh tật hay sống chết, đều một đời
toàn tâm toàn ý, một lòng không thay đổi bảo vệ đối phương hay không?” .
“Ta, nguyện, ý.” . “Xin mời cô dâu, chú rể trao đổi nhẫn cưới.” .
“Híc, Vũ Dương, tại sao nhẫn của ta so với của ngươi lại nhỏ hơn?” . “To thì sẽ xấu.” .
“Tại sao lại là màu hồng nhạt ?” . “Ánh sắc của kim cương.” .
“Không phải là giả chứ?” . “. . .” .
Mà bây giờ, trên cung điện Phong Phi Phi nhìn về phía ta rơi lệ. Bên người Dương Phong nhẹ nhàng nói: “Phi Phi, ngày đại hỉ, nên cười.” Nàng liền
cười, cười như ánh mặt trời xán lạn, cười đến trời đất hồi xuân. Nàng
cười nói ta đồng ý, ta đồng ý. . . Sau đó nghiêng người, phủ ở trên
người ta nước mắt rơi như mưa.
“Vũ Dương đại nhân, ngài đồng ý
cưới Phong Phi Phi tiểu thư làm vợ, cũng từ nay về sau cho dù phú quý
bần hàn, bệnh tật sinh tử, đều một đời toàn tâm toàn ý, một lòng không
đổi bảo vệ đối phương sao?” Bàn tay tuyệt mỹ của Vũ Dương hứng một giọt
nước mắt của Phong Phi Phi, trong chớp mắt hóa thành một giọt băng tinh
khiết đặt ở trong lòng bàn tay của nàng: “Từ nay về sau, Vũ Dương sẽ
không tiếp tục để ngươi phải rơi một giọt nước mắt.”
Nguyên Quân ở bên cạnh đột nhiên ôm lấy thân thể đã hóa ngọc của ta, thanh âm ở bên tai ta, trầm thấp nói: “Đừng khóc.” Ta không muốn khóc, Nguyên Quân
ngươi cũng đừng khóc. . .
Bọn họ chậm rãi rời khỏi đại điện,
cánh của đồng xanh dày nặng chậm rãi khép lại, cuối cùng ngoái đầu nhìn
lại, sườn mặt của Nguyên Quân , y phục màu đỏ và mái tóc đen dài tuyệt
mỹ của Vũ Dương giống như lần đầu gặp gỡ. Mùi hương quen thuộc thoang
thoảng ở đại điện xoắn xuýt không đi, trằn trọc triền miên.
Vĩnh viễn khép lại. Tiếng vang nặng nề bên tai, ta nhắm mắt lại, thế giới một mảnh đen tối.
Núi Không Tịch không
khí quang đãng, buổi sáng mặt trời chói chang, từ buổi chiều đến tối gió tuyết ngợp trời. Ta ở bên trong thần điện không cảm nhận được nóng
lạnh, chỉ là ánh mặt trời không chiếu tới trên người ta, băng tích dày
đặc.
Ta cho rằng ta sẽ cứ như vậy cho đến hết đời. Mãi cho đến
ngày ấy, ma vật điên cuồng từ bốn phương tám hướng trào ra, ánh sáng của năm góc trong thất tinh trận đột nhiên tắt. Tại sao lại như vậy?
Cửa đồng mở ra, cửa lớn mở thì bóng dáng Vũ Dương tóc đen y phục đỏ chậm
rãi xuất hiện ở cửa. Ta trước giờ chưa từng nhìn thấy Vũ Dương như vậy,
vẻ mặt của hắn lạnh mà kiêu, con mắt màu tím toát ra thịnh nộ chưa bao
giờ có . Bàn tay nhỏ dài tuyệt mỹ nắm chặt một pháp trượng bằng ngọc
trong suốt , viên hồng ngọc to lớn ở trên đỉnh trượng tỏa ra ánh sáng đỏ như máu.
Phía sau ma vật đuổi theo hắn, gào thét lao đến, hắn
đạp trên hư không, niệm chú, hỏa diễm mạnh mẽ giống như lưới phép hướng
về ma vật công kích, kêu rên, máu tanh, tứ chi rơi đầy đất. Trong không
khí tràn ngập mùi khét gay mũi. Lo lắng, thay thế mừng rỡ ban đầu.
Cho dù bị một đám công kích, hắn vẫn là từ từ tới gần ta, cuối cùng đứng
trước mặt ta đầu ngón tay xoa mặt của ta, một chút này , như cách ngàn
năm vạn năm. Không nhìn Hàn Băng trên người ta, hắn ôm ta thật chặt, âm
thanh thuần khiết như băng ngọc: “Ta đến rồi Phi Phi.”
Ta không
cảm giác được nhiệt độ trên người hắn, hắn vung tay, phá hủy cung tên
Chúc Long trên pháp đàn.Mặt đất rung chuyển , có tiếng rít như xa mà
gần, ta rất muốn đưa tay giúp hắn vén lên sợi tóc trên trán, Vũ Dương,
ngươi có biết ngươi đang ở đây làm gì hay không. “Tiểu thần nhân gian,
đã lâu không thấy .” Đột nhiên trên không trung xuất hiện một đám đen to lớn tụ thành hình người, âm thanh nặng nề như chuông, khua động bên
tai. Vũ Dương khẽ nhếch mi, lạnh lùng nói: “Khí Thiên Đế?”
“Ngươi vậy mà lại tự mình phá đi phong ấn “ đế vương của dị độ Ma giới đứng
giữa không trung, trong giọng nói lộ ra phong thái cao ngạo nhìn chúng
sinh: “Quả nhiên ngay cả trời cao cũng cam chịu bị những thứ yếu kém hủy diệt , cho dù là Thần Tàn Phá, cuối cùng cũng không thoát khỏi những
thứ tình cảm nhu nhược này.” “ Chuyện thắng thua, nói bây giờ thì quá
sớm.” Vũ Dương nhẹ nhàng buông ta ra, nhẹ nhàng phẩy vạt áo, thân thể
cao gầy thế nhưng nhất cử nhất động đều lộ ra ngang ngược bá đạo . Ma
vật bắt đầu tụ họp ở đằng sau Khí Thiên Đế , ngoài điện có người ưu sầu
lo lắng gọi một tiếng: “Vũ Dương.” hình như là âm thanh của Nguyên Quân.
Ta bây giờ mới phát hiện, thì ra quân đội của hai giớ Thần Ma
đều ở đây. Ba quân giao chiến, Nguyên Quân không ngừng sử dụng phép
thuật chữa thương, ma pháp hỏa diễm củ Vũ Dương làm quân địch thiệt hại
rất nhiều, từng đám từng đám hóa thành tro. Khí Thiên Đế lạnh lùng chắp
tay đứng nhìn.
Ta đột nhiên hiểu ra hắn là đang chờ pháp lực của Thần Thủ Hộ hao hết. Số lượng của ma vật giảm đi rất nhiều, Khí Thiên
Đế mặt mày nghiêm nghị, ta nhìn Vũ Dương ở bên trong biển máu, đột nhiên rất hi vọng đây chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại, ta vẫn như cũ
đứng ở núi Không Tịch, mà hắn có thể cùng với Phong Phi Phi . . . sống
một cuộc đời hạnh phúc.
Khí Thiên Đế mặc một thân áo bào đen
tiến đến càng ngày càng gần, hắn chậm rãi đi vào đại điện, Vũ Dương đang ác chiến ở bên trong cũng gấp gáp đi và, tóc đen và y phục đỏ ở trong
gió tung bay. Ánh sáng trong mắt Khí Thiên Đế chợt lóe lên, sau đó đánh
giá xung quanh đại điện, cuối cùng dừng mắt ở trên người ta. Khí Thiên
Đế đè tay trên vai ta, thấy thế bàn tay đang bấm quyết niệm chú của Vũ
Dương chậm rãi buông xuống: “Thả nàng ra!”
“Cũng được, nhưng mà
muốn đưa ra yêu cầu với Khí Thiên Đế ta, thì cũng phải tỏ ra bản thân có chút bản lĩnh.” từng câu từng chữ của Khí Thiên Đế , lạnh buốt tiến vào trong lòng ta. “Ngươi nói.”
“ Chín tầng địa ngục của Dị độ Ma
giới, chắc ngươi đã nghe qua.” Hắn tiếp tục nhàn nhã nói: “Bản tọa ở mỗi một tầng đều cử đến một tên thánh Ma Tướng, nếu như ngươi có thể đi qua chín tầng, khối đá này, bản tọa cũng không có hứng thú, ngươi hẳn là đã hiểu đi.” Dị độ Ma giới tổng cộng chia làm chín tầng, càng về sau pháp
lực ở các tầng càng mạnh.
“Đương nhiên ngươi cũng có thể không
đáp ứng, điều kiện không công bằng, ai bảo ngươi bây giờ đang muốn cầu
cạnh ta .” Đầu ngón tay của hắn ở ta trên vai ta gõ nhẹ, nhàn hạ thoải
mái chơi trò mèo vờn chuột..