Thời gian cứ thế trôi, thoát cái đã trôi qua một tháng, trong mấy ngày này Lâm Hoài ngoài thời gian sinh hoạt bình thường ra thì cũng chỉ biết vùi đầu vào tu luyện. Hắn cũng dành ra thời gian đi nói chuyện với Nhạc Phi, thế nhưng lại không thể làm gì do mẫu thân nàng giám sát kĩ quá làm hắn ức chế không thôi, ngay cả sư phụ xinh đẹp của hắn cũng bỏ mặt chẵng màng tới hắn, cuộc sống của hắn cứ thế nhàm chán trôi qua một tháng.
--" Aaaa... không được rồi, linh khí ở đây vô cùng dồi dào nhưng linh nguyên lại thiếu hụt, tốc độ tu luyện quá chậm một tháng rồi mà chỉ đột phá một tầng...".
Lâm Hoài ngồi trên giường buồn bực kêu lên.
--" Ừm ta cũng có cảm giác linh nguyên ở đây không đủ để cho ngươi tu luyện...".
Hồng lão trong đầu hắn cũng giọng điệu đồng tình nói.
--" Không được, phải tìm chổ có linh nguyên nồng đậm hơn mới được".
--" Hừ, tìm ở đâu...".
--" Con biết một nơi, chính là trên đỉnh ngọn thiên sơn này".
--" Đỉnh thiên sơn....".
...........
Nghĩ liền làm, hắn lập tức đi tìm Nhạc Phi hỏi về chuyện đi lên đỉnh thiên sơn, nàng vừa nghe liền làm ra bộ dáng giật mình sợ hãi, nhất thời lắc đầu cự tuyệt, nàng bảo tuy đỉnh thiên sơn không phải là cấm địa của bổn môn, bình thường vẫn để cho đệ tử lên đó lịch lãm rèn luyện, thế nhưng bên trên đó nguy hiểm trùng trùng, đừng thấy quan cảnh thiên sơn môn thanh bình tĩnh lặng mà tưởng bở, trên đó hoàn toàn khác xa chổ này, là một mảng u tuyết lạnh lẽo, ngoài ra còn có vô số ma thú hung tàn khát máu, cấp độ cũng không hề thấp, ma thú nhị cấp tam cấp không thiếu, đối với những người có tu vi thấp thì hung hiểm vô cùng. Nàn vẫn là buông ra những câu khuyên giải, không cho hắn đi thế nhưng ý hắn đã quyết lại liên quan đến chuyện tu luyện nên nàng cũng chỉ biết bất đắc dĩ thuận theo, thế nhưng trên mặt lại mang một nỗi u buồn khó tả, Lâm Hoài nhìn thần sắc nàng có chút mụi lòng, dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mềm yếu, bất giác lại nắm tay nàng ôn nhu an ủi. Sau một lúc tâm tình nàng tuy không khá hơn thế nhưng sự lo lắng đã vơi đi không ít, hai người cùng nhau đi tìm Môn Chủ Thiên Sơn Môn, cũng là phụ thân nàng, dù sao lão cũng là chủ nơi này, nếu tự ý mà đi thì cũng thật là vô phép. Về chuyện này thì lão tất nhiên không cự tuyệt chỉ đơn thuần khuyên nhũ vài câu, chỉ là thiên tâm hắn đã quyết nên cũng không ngăng cản mà chỉ dặn dò vài câu, ngoài ra còn dặn hắn lên đó không được trêu chọc một người, Thiên Sơn Tuyết Nữ.
Người này rốt cục là ai thì ngay cả lão cũng chưa từng gặp, chỉ biết ngay cả lão tổ của thiên sơn môn cũng đối với người này có ba phần kính trọng, dặn dò đệ tử đời sau không được quấy phá hay làm phiền.
Mặc dù trong lòng có chút tò mò thế nhưng hắn cũng chẵng buồn quan tâm, chỉ khách sáo với lão mấy câu rồi cùng Nhạc Phi rời đi.
............
Phù....
Lâm Hoài thở ra một ngụm khói đen, tóc dựng đứng, mặt đen xì, toàn thân bóc khói.
--" Quả thật không thể ngờ tới lại là Huyền Thanh Lôi*".
Hồng lão ở bên trong thức hải của hắn kinh ngạc hô lên.
--" Sư phụ nó là cái thể loại gì...".
Lâm Hoài cố nén đau đớn trong người hỏi, giờ phút này trong cơ thể hắn đang có một luồn lôi điện đang không ngừng công phá kinh mạch, luồn lôi điện này vừa ôn hoà lại vô cùng cuồng bạo làm cho hắn vô cùng thống khổ, lại thêm vừa nãy bị sét đánh chúng làm cho cơ thể hắn bị tê liệt không thể nhúc nhích, có thể nói là khó chịu không thể tả.
--" Huyền Thanh lôi là thuộc tính thiên cấp, hay còn gọi là thần lôi, vô cùng hiếm gặp, sở hửu sức mạnh vô cùng lớn, thế nhưng lại vô cùng cuồn bạo, rất khó thu phục, nếu không cẩn thẩn bị phản khống thì toi.... ta không biết là ngươi đang gặp may mắn hay xúi quẩy nữa..".
Hồng lão cười khổ một cái.
" Thuộc tính có thể nói chính là những loại nguyên tố trong thiên địa, bao gồm những nguyên tố Lôi, phong, thủy, hỏa, thổ, mộc, quang. Được phân loại theo tính chất mà sếp thành Thiên địa huyền hoàn, trong đó hoàn cấp là những thuộc tính bình thường dể gặp, còn thiên cấp là những thuộc tính hiếm gặp, mang uy lực rất lớn, có thể nó giữa thiên cấp cùng hoàn cấp chính là chênh lệch vô cùng lớn như trời với đất. Nếu muốn sở hửu thuộc tính cách duy nhất chính là thôn phệ dung nạp, thế nhưng việc này vô cùng nguy hiểm, vì sau khi thông phệ vào người sẽ bị thuộc tính phản khống, nếu áp chế không được sẽ bạo thể mà chết, đặc biệt là những loại thuộc tính thiên cấp thì càng khó dung nạp hơn, tỉ lệ thất bại càng cao hơn do chúng đã khai mở ra một tia linh trí".
--" Hiện tại phải làm sao sư phụ... ".
Hai chân mày hắn nhăn lại, sắc mặt chuyển thành trắng bệch, rõ ràng đang vô cùng thống khổ.
--" Hết cách rồi, mạnh mẽ áp chế nó thôi... Giử vững tinh thần..".
--" Hô...".
Lâm Hoài miệng kêu khổ một tiếng, cũng không còn cách nào khác đành phải dùng sức lực bản thân mạnh mẽ áp chế. năm phút, mười phút, mười lăm phút,... sắc mặt hắn càng lúc càng trắng bệch, gân xanh trên trán nỗi lên trông thấy, cuối cùng vẫn không áp chế nỗi, cả người bị đánh bật về sau loạn choạn ngồi bệch xuống đất, phun ra một ngụm máu, toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt như kinh mạch bị vỡ ra từng khúc, không những thế Lôi thuộc tính trong cơ thể càng ngày càng cuồn bạo, có chiều hướng bắt đầu công phá cơ thể thoát ra ngoài. Nỗi thống khổ càng lúc càng tăng lên, bất giác khiến hắn không chịu nỗi liền lâm vào hôn mê.
--" Chết tiệc, tiểu tử mau dậy, nếu cứ như dậy cả hai chúng ta sẽ tiêu đời đó... ".
Hồng lão lo lắng kêu lên.
--" Khoan đã chuyện gì đây...".
Bỗng nhiên cơ thể hắn phát sinh dị biến, Lôi thuộc tính cuồn bạo đang bị những tia linh nguyên trong cơ thể hắn dần dần bao phủ lại, mặc dù thoạt nhìn những tia linh nguyên kia vô cùng yếu ớt, thế nhưng lại có thể cùng thuộc tính thiên cấp giằng co mà không hề rơi vào thế hạ phong. Một giờ trôi qua, Lôi thuộc tính trong người hắn bắt đầu rơi vào thế hạ phong bị linh nguyên ép lại một chổ, không những thế còn không ngừng bị những tia linh nguyên mong manh kia bào mòn, rõ ràng đã sắp không chống được bao lâu nữa.
Lại thêm hai giờ nữa trôi qua, Lâm Hoài vẫn đang trong trạng thái hôn mê sâu, chỉ có Hồng lão trong thức hải hắn hiện tại đang vô cùng kinh ngạc đến há hốc mồm. Huyền Thanh lôi cuồn bạo khi nãy hiện tại đã trở thành vô cùng ngoan ngoãn, lại có dấu hiệu liên kết với linh nguyên trong người hắn, đang bắt đầu chạy khắp các kinh mạch, đem những chổ bị tổn thương dần dần khôi phục.
.........
Lâm Hoài tỉnh dậy và phát hiện mình bị lấp bởi một lớp tuyết dày, dự là tối hôm qua đỉnh tuyết sơn lại có bão tuyết, mà hắn thì cơ thể lại không thể cử động được, thế nên đành ngậm ngùi gồng mình chịu đựng rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Thử vận động tay chân một cái, cuối cùng thì cũng có thể cử động, Huyền Thanh lôi cũng thật là đáng sợ, bị đánh chúng một phát liền bị tê liệt một ngày một đêm, vùng mình một cái hắn liền trồi đầu ra khỏi tuyết, thế nhưng sắc mặc hắn lập tức đen lại, bên kia cách hắn không xa đang có một con nhện khổng lồ, ít nhất cũng phải dài đến hai mét, toàn thân trắng muốt, nếu không nhìn kĩ sẽ lầm tưởng nó là một cồn tuyết. Nó rất nhanh phát hiện ra Lâm Hoài, liền ngoái đầu sang dùng sáu con mắt chầm chầm nhìn hắn, trong cái mồm liên tục phát ra âm thanh lèo sèo lèo sèo. Bị ba cặp mắt đen ngòm nhìn trầm trầm, trán của hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt đen lại.
--" Độc tuyết ma chu, ma thú tam cấp hậu kỳ...".
Hồng lão nhàn nhạt lên tiếng.
--" Klééécccc...".
Cự chu rống lên một tiếng khó nghe sau đó hướng phía hắn lao tới, hai chiếc răng to khủng bố khiến cho người vừa nhìn đã thấy da đầu tê dại. Lâm Hoài nhìn thấy một màng trước mắt tóc gáy cũng dựng lên, liền vận chân nguyên tung người một cái vụt khỏi lớp tuyết bay lên trên không, chỉ nghe bên dưới vang lên một tiếng phập, hắn từ trên không nhìn xuống trông thấy chỗ tuyết bị cự nhện cắn vào lập tức biến thành màu đen rõ ràng chính là kịch độc, nếu bị cắn trúng chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Lâm Hoài sau cú bật người liền lộb một vòng lảo đảo rơi xuống cách đó vài mét. Cự nhện sau một kích đánh hụt liền hung hăng quay đầu nhìn hắn một cái, từ cái lỗ nhỏ bên dưới miệng bắng ra một chùm tơ màu trắng đ-c, lao tới như một mũi tên, Lâm Hoài không kịp phản ứng, chỉ có thể lách mình qua một bên tránh né. luồn tơ sượt qua người hắn bắn thẳng vào một thân cây gần đó. Chỉ thấy cự nhện lắc đầu một cái, thân cây to bằng một người lớn nhẹ nhàng bị nhổ bật cả rễ làm cho hắn kinh hồn bạt vía. Nó đến cùng là mạnh đến mức nào chứ. Không để cho hắn có thời gian suy nghĩ nó lại liên tiếp bắn ra năm sợi tơ như một cái l-ng vây hắn vào trong. Mặc dù thân thủ hắn vô cùng nhanh nhẹn, thế nhưng vẫn không thể tránh khỏi liền bị một sợi tơ bắt vào chân, cự nhện không chậm trễ liền thu tơ lại khiến hắn như một con cún con nhẹ nhàng bị kéo đi. Mặc nhiên cho dù hắn có vùng vẫy như thế nào thì vẫn giống như một con cá bị mắc câu không thể thoát khỏi sợi tơ cứng chắc, còn nó thì như một ngư ông đắc thủ không ngừng mạnh mẽ kéo phăng dây câu, thản nhiên thu lấy chiến lợi phẩm, hai chiếc nanh sắc lạnh sẵn sàng kết liễu mạng sống nhỏ bé của hắn. Bần cùng, bấn loạn, hắn như một con thú hoang điên cuồng gào thét.
--" Chết tiệt, lão tử liều mạng với ngươi, Huyền Thanh lôi".
Hai tay hắn nắm chặt lấy sợi tơ, từ trong người hắn một luồng lôi điện màu xanh như những đầu mãng xà nhỏ không ngừng chạy qua kinh mạch truyền vào cánh tay, sau đó lại từ lòng bàn tay truyền qua sợi tơ. Tơ nhện bình thường không thể dẫn điện thế nhưng đối với Huyền Thanh Lôi thì lại chẵng là gì, Huyền Thanh lôi có khả năng bị động là tĩnh điện, hoàn toàn có thể truyền dẫn qua bất cứ vật liệu nào trong thiên địa nên hoàn toàn có thể truyền qua tơ nhện. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy luồng lôi điện màu xanh đang không ngừng chạy qua sợi tơ tiến lại gần cự nhện, khi lôi điện truyền vào cơ thể nó, lập tức cự nhện liền run rẩy, sau đó là co giật liên hồi, không ngừng vùng vẫy dưới tuyết, miệng phát ra những âm thanh như tiếng heo bị thọc huyết. Lâm Hoài điên cuồng sạc điện cho nó cho đến khi không còn la hét nữa mà chỉ nằm co giật phê tê tê thì mới dừng lại. Hắn nhẹ nhàng buông sợi tơ ra, hồng hộc thở, trên trán và lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Hắn mất một lúc mới có thể xé đứt được sợi tơ không biết làm từ gì mà lại vô cùng cứng chắc, sau đó chật vật đứng dậy, tập tểnh bước lại gần chỗ cự nhện đang nằm, chân phải co lên, vận lực tối đa, tung ra một cước, lực đạo mạnh hơn mười lần hai cầu thủ ronaldo cùng messi cộng lại, khiến cho cự nhện dài hơn hai mét nặng vài chục kg lại như một quả bóng bị một cước đá bay mất dạng.
--" Hừ....".
Hắn hừ lạnh một tiếng, lấy lại tinh thần, miệng thở ra một ngụm trọc khí, ánh mắt không tự chủ nhìn về nơi cao cao tuyết phủ phía trước, trong đầu lại nhớ tới một màng hôm qua, đó cũng chính là hướng mà nàng bay đi, hắn cứ thế thẫn thờ đứng nhìn, sau đó không tự chủ mà bước đi trên nền tuyết trắng.
..........
Thiên Sơn Môn.
Trên cái sân lớn dành cho các đệ tử luyện tập, không ngừng phát ra âm thanh binh khí va chạm leng keng, lâu lâu lại có vài tiếng kêu đau đớn vang lên.... Chợt từ trên không một vật thể màu trắng rơi xuống đánh ầm một cái làm tất cả các đệ tử giật mình, vật thể đó chính là cự nhện bị Lâm Hoài đá bay lúc nãy không ngờ lại bị văng xuống tận đây, nếu hắn mà nhìn thấy chắc phải ngạc nhiên đến há hốc mồm. Thế nhưng cự nhện hung hăng là dậy lại nằm bất động không nhúc nhích, bị té từ trên núi xuống trấn thương sọ não chết bất đắc kỳ tử.
........
Năm ngày sau....
--" Chết tiệt, tại sao nó cứ đuổi theo hoài dậy chứ...".
Lâm Hoài giờ phút này giống như chó nhà có tang, không ngừng bỏ chạy thụt mạng, trên tay ôm một đóa hoa màu trắng, miệng khong ngừng quang quang chửi. Năm ngày nay hắn lang thang trên núi ngoại trừ việc tu luyện ra thì hắn thường đi loanh quanh tìm hiểu, càng lúc hắn càng đi lên cao hơn, và hắn phát hiện trên đỉnh núi này lại là một bình nguyên bằng phẳng, hơn thế lại còn vô cùng rộng lớn, đặc biệt chính là ở đây còn có huyễn trận, hắn vừa vào đã lâm vào mê cảnh, ngây ngốc hai ngày mà vẫn không thể thoát ra. Vừa sáng hắn lại vô tình phát hiện không phải nói là Hồng lão phát hiện mới đúng, trong một sơn động nhỏ, có một đóa Bách Tiên Tử, mặc dù không phải kì hoa dị thảo như cũng là linh thảo hiếm có, trăm năm khó gặp, hắn liền không ngần ngại đi vào, ai ngờ lúc đang thu lấy bông hoa vô tình chạm phải tổ của một đàn thiên sí linh phong, bị cả đàn truy đuổi khiến hắn phải ngậm đắng nuốt cay, cắm đầu bỏ chạy, mặc dù Thiên Sí Linh Phong này toàn là ong thợ, cao nhất cũng chỉ là linh thú cấp hai, thế nhưng lại đông vô số kể, hắn tuy mấy ngày nay tu vi đại tăng đã là luyện kỳ tầng tám, "năm ngày tăng hai cấp " thế nhưng vẫn không thể đối phó với cả bầy ong đông như dậy, phải biết đây là linh thú khong phải ong vò vẽ a. Cứ thế hắn một đường bỏ chạy, phía sau là Thiên Sí Linh Phong ùù truy đuổi...........
Bên trong bình nguyên, khác xa với huyễn trận rối loạn, mơ hồ kia, nơi đây lại là một quang cảnh thanh bình, có một nữ tử bạch y đang đứng lạnh lùng ngắm những đóa sen tuyết trắng muốt xinh đẹp. Kì lạ ở chỗ những bông hoa sen này lại không hề mọc trong đầm hay trong nước mà la phá tuyết trồi lên, không những thế còn tươi tốt đến dị thường, gió tuyết thổi qua làm những cánh hoa lay động nhịp nhàng, tỏa ra hương thơm man mát, khiến cho tâm hồn người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cộng thêm một nữ xinh đẹp thanh khiết đang đứng thưởng hoa càng khiến cho khung cảnh đẹp càng thêm đẹp.
Chợt chân mày nữ tử nhíu lại, ánh mắt khẽ nhìn về phía một lùm cây, trong lùm cây im ắng lại vang lên tiếng cười kì dị.
--" Haha... cuối cùng cũng ra khỏi, mê trận đó tuy lợi hại nhưng vẫn không qua khỏi thần nhãn của ta....".
Từ trong khe tối của khu rừng một hắc y nhân thân hình cao lớn đi ra.
--" Phương Huynh nhìn kìa, đây không phải la thiên sơn tuyết liên như trong lời đồn đại đó sao.....".
Đi sau hắn còn có một hắc y nhân khác, thế nhưng người này dáng người lại ốm yếu, gầy còm chỉ toàn da bọc xương giống như thiếu máu lâu ngày dậy.
Nàng nhìn thấy hai người này mang theo khí tức nguy hiểm, lại không biết từ đâu đến đây rõ ràng không phải ý tốt, dậm chân một cái, cả người bay lên cao sau đó đến chắn trước mặt họ.
--" Hai người là ai, đây là cấm địa Thiên Sơn mời rời khỏi...".Giọng nói của nàng lạnh lùng như băng tuyết vạn năm, đối với hai hắc y nhân trước mặt không hề có ý nhân nhượng, mặc dù tu vi của hai tên kia cũng không hề dưới nàng.
--" Haha... không ngờ ở đây con có một nữ nhân xinh đẹp, quả là may mắn....".
Tên hắc y to cao nhìn nàng cười lớn, giọng nói như trêu ghẹo.
--" Phải a... huynh đệ chúng ta thật là có phúc cùng hưởng a...".
Tên kia cũng lên tiếng phụ họa.
--" Nè tiểu nương tử, nàng mau mau giao ra Ngẫu Liên Vạn Năm cho bọn ta sau đó ngoan ngoãn để cho huynh đệ bọn ta hảo hảo hưởng thụ một phen thì bọn ta sẽ tha cho nàng một mạng... ".
Tên cao to hung hăng nói, trong giọng nói còn có chút bỡn cợt.
--" Đúng đúng biết đâu nàng làm bon ta thấy sướng khoái liền đem về làm thiếp hảo hảo chiều chuộng... haha..".
Tên thấp bé vô sỉ lại bồi thêm một câu phụ họa.
--" Hừ... ràn rỡ...".
Nàng bị hai tên này nói làm cho tức giận, sắc mặt âm lãnh, tay tụ ra một chuôi hàn băng chi kiếm, uy vũ cuồng cuộn, khí hàn băng lạnh thấu xương khiến cho người không rét mà run. Hai tên kia thấy uy thế của nàng cũng không dám lơ là nữa, tay tế ra pháp bảo sẵng sàng ứng chiến. Kiếm vũ thét gào, nàng cầm băng kiếm trong tay, thả người bay lên không trung, cánh tay vòng một cái, chém ra một đạo kiếm mang về phía hai tên hắc y nhân, hai tên đó nhìn thấy kiếm mang cuồng bạo lập hoảng sợ, pháp bảo lóe hung quang, lập tức phóng xuất, cự phủ trong tay tên to con cùng với quỷ đao trong tay ten ốm đồng loạt bay ra va chạm cùng kiếm mang. Kình phong cuồng quét, tuyết trắng mịt trời. Ba đạo hung mang giằng co khoảnh khắc rồi bùng nổ. kình lực phản trấn cuồng bạo oanh tạc khiến cây cối trong vong nguoi dặm nghiên sang một bên. Ngay cả Lâm Hoài đàng điên cuồng chạy chốn cũng bị kình lực mạnh mẽ hất lên
không rồi nhu bịch muối nặng nề rơi xuống. Đám Thiên Sí Linh Phong đang đuổi theo hắn cũng không thoát khỏi, bị oanh tạc tan tác, bỏ chạy loạn xạ.
________lạc kỳ nam______
-" Chết tiệt, chuyện gì xảy ra dậy...".
Lâm Hoài từ dưới nền tuyết bề bộn đứng dậy.
--" Bên kia có hai cổ lực lượng đang đánh nhau,... "
Hồng lão sau khi cảm nhận xung quanh liền lên tiếng.
--" Có cường giả giao đấu sao, liền đi xem.....
........
Hai tên hắc y nhân bị kiếm mang bức lui về sao mấy bước, pháp bảo trở lại trong tay.
--" Chết tiệt, không ngờ nàng ta lại mạnh như dậy, không hổ danh là Thiên Sơn Tuyết Nữ trong đồn đại...".
Tên to cao tức giận cắn răng nói.
--" Mặc kệ nàng ta mạnh cở nào, mệnh lệnh đã nhận, bằng mọi giá phải làm cho xong...".
Tên ốm có vài phần bất đắc dĩ nói.
--" Liều... Tê Ma phủ...".
--" Âm quỷ đao....".
Hai pháp bảo rít lên âm thanh kì dị, tỏa ra hắc vụ cuồng cuộn, vừa nhìn đã biết là ma bảo. Hai tên hắc y nhân đồng loạt bay đến quần công nàng, không hề có ý định thương hoa tiếc ngọc, mỗi chiêu điều là kích sát. Nàng một người một kiếm, đứng giữa hắc vụ đầy trời lại không hề yếu thế, hàn khí lan tỏa khiến nhiệt độ xung quanh đã lạnh lại càng giảm xuống khiến cho hai tên kia kêu khổ không thôi, kiếm vũ như mưa, không ngừng đánh càng quét luồng hắc vụ.
--" Qua... ".
Lâm Hoài từ trong bụi rậm thò đầu ra, nhìn thấy kịch chiến trên không thì trầm trồ kinh ngạc.
--" hai linh đạo trung kỳ, một linh đạo hậu kỳ... không ngờ lại có thể chứng kiến trận đấu tầm này tại đây... ".
Hồng lão cũng cảm thán không thôi.
--" Sư phụ nhìn kìa, là nữ tử hôm trước... chết tiệt, hai tên đàn ông lại đi ức hiếp một nữ nhân, thật là vô sỉ mà...".
+-" Nè nè.. ngươi định làm gì đó...".
Thấy hắn có động tĩnh Hồng lão liền lên tiếng ngăn lại.
--" Đi giúp nàng chứ làm gì, chã lẽ lại đứng nhìn nàng bị ức hiếp sao...".
Hắn kích động nói.
--" Ngươi bị ngu hay là mê gái quá độ đến lú lẫn dậy, ngươi nghĩ ngươi có thể tham gia vào trận chiến bật này sao, hay là vừa ra đã bị kình khí bức chết rồi".
Hồng lão tức giận mắng hắn một câu.
--" Nhưng mà...".
Hắn nghe lão nói liền tỉnh ngộ, thế nhưng vẫn còn bức rức.
--" Vả lại ngươi nhìn kĩ xem, rõ ràng là nàng ta đang thắng thế...".
--" Ừm... có vẻ sư phụ nói đúng".
Hắn nhìn lên trận chiến, cũng rất nhanh nhận ra nàng đang thắng thế, hai tên hắc y nhân liên tục bị bức lui, bộ dáng vô cùng chật vật.
--" Phanh phanh...".Băng kiếm trên tay nàng phát động lực lượng to lớn, vẽ ra một đường trên không, hai tên hắc y nhân không kháng nổi một kiếm này, bị trấn bay xuống đất, bảo khí bị đánh văng ra xa.
--" Dám tới nơi này quấy phá, dậy thì chịu chết đi...".
Nàng đứng trên không, sắc mặt lạnh lùng nói.
--" Chết tiệt, ta không tin không đánh bại tiện tì ngươi... Tã Hồn sử dụng Pháp quyết.".
Tên to cao tức giận quát lên
--" Hữu huynh, có cần phải dùng đến nó không...".
Tên ốm có chút không muốn.
--" Chúng ta không còn sự lựa chọn nữa...".
Tên to con cắn răng nói.
--" Khốn kiếp thật, lần này về phải đòi thêm mới được...".
Tên ốm kêu khổ một tiếng, cũng cắn răng, tay bắt pháp quyết, liền sau đó sắc mặt hai tên bỗng chốc biến đổi, chuyển thành trắng bệch, lại có thêm vô số sợi gân máu nổi lên nhìn vô cùng quái dị.
--" Lấy máu hiến tế, triệu hồi ma linh, Hắc Diện Ma Linh quỷ".
Cả hai tên đồng loạt hét lên, từ trên những sợi gân máu trên mặt, những giọt máu li ti bắt đầu xuất ra sau đó bay lơ lửng trên không, khi những giọt máu bay đến lưng chừng không bỗng hóa thành một đoàn hắc vụ. Khi giọt máu cuối cùng được tế ra thì hai tên hắc y nhân cũng lão đảo khụy xuống, sắc mặt trở nên tái nhợt. Những giọt máu sau khi được tế ra liền hóa thành hắc vụ, soay tròn trên không như một cơn bão nhỏ, từ bên trong có thể nghe thấy tiếng ma gào quỷ khóc vô cùng rợn người.
--" Hừ... Ma công... không ngờ tới giờ vẫn còn có người tu luyện....".
Hồng lão nhìn cơn bão hắc vụ cuồng cuộn trên không, hừ một tiếng nói.
--" Sư phụ ma công là gì...".
Lâm Hoài có chút tò mò liền hỏi.
--" Ma công là một loại công pháp quỷ dị, dùng máu để hiến tế, triệu hồi ra ma linh, ma linh này có sức mạnh rất đáng sợ, người thường khó đối phó nổi".--" Lợi hại dậy sao...".
Hắn nghe xong cũng có chút kinh ngạc.
--" Ừm, nhưng nhược điểm của nó chính là mỗi lần tế pháp quyết liền bị trừ mười năm thọ nguyên...".
--" Cái giá phải trả cũng thật lớn quá...".
Hắn cảm thán nói.
.......
Cơn bão lúc nãy đang dần tụ lại, sau đó hóa thành một Quỷ Diện, khuôn mặt quỷ lơ lửng trên không nở một nụ cười ma quái, vừa nghe đã khiến người ta cảm thấy da dầu tê dại.
--" Diệt.... ".
Hai tên hắc y nhân đồng loạt bắt pháp quyết, quỷ diện liền há miệng to lớn đầy hắc vụ bắn ra một luồng hắc khí cuồng cuộn, bên trong hắc khí còn mơ hồ nhìn thấy âm hồn dạ quỷ gào khóc, vô cùng kinh khủng.
Nữ tử nhìn hắc khí đang đánh tới mình, cũng không dám khinh xuất, vung tay một cái tụ ra một bức tường băng chắn trước người. Thế nhưng hắc khí thế như chẻ tre chỉ phút chốc đã xuyên thủng tường băng hung hăng đánh lên người nàng, nàng kêu khổ một tiếng, bị bức lui về sau một đoạn, sắc mặt cũng chuyển thành trắng bệch. Hai tên hắc y nhân thắng thế một lần nữa bắt pháp quyết, một luồng hắc khí nữa lại bắn ra, khí thế như nước lũ ào ào, ngay cả Lâm Hoài nhìn thấy cũng thầm hô không ổn. Thế nhưng trung giây phút nguy kịch đó lại thấy khuôn mặt nàng vô cùng điềm tĩnh, hai tay bắt nhẹ pháp quyết, từ xa có thể thấy hàn khí nhàn nhạt lan tỏa, ánh mắt nàng trong khoảng khắc lại trở nên sắc bén, không gian bỗng chốc ngưng đọng.
--" Hàn Băng Diệt Tịch Kiếm....".
Nàng hét lớn, băng kiếm nhỏ bé tự dưng hóa thành một thanh kiếm băng khổng lồ, trên lưỡi kiếm còn có bí văn luân chuyển. Kiếm băng lập tức như tên rời dây lao thẳng tới, đối đầu với hắc khí. Cả hai giằng co chốc lát thì hắc khí bắt đầu tỏ ra yếu thế, không ngừng bị băng kiếm xuyên vào, tình thế lật ngược, hắc khí không ngừng run rẩy bi băng kiếm khí thế ngút trời điên cuồng chẻ đôi, băng kiếm sau khi xuyên qua hắc khí liền đâm vào quỷ diện kia, chỉ thấy mặt quỷ không ngừng co rút, gào rú, một chút sau thì hóa thành hắc vụ tiêu tán.
--" Phụt....".
Hai tên hắc y nhân bị phản trấn ói ra một ngụm máu, liền hóa thành hai đạo hắc khí lao vào rừng bỏ trốn. Nữ tử đứng trên không lạnh lùng nhìn hai tên kia bỏ trốn mà không đuổi theo, chỉ thấy sắc mặt nàng trở thành tái nhợt, liền ói ra một ngụm máu, lão đảo một cái, từ trên không rơi xuống.
Nàng vừa tiếp đất đã ngồi bệt xuống, hơi thở nặng nề, rõ ràng bị thương không nhẹ. Khi Lâm Hoài định đi ra xem nàng thì trong lùm cây phía trước phát ra dị biến, một đầu hung thú từ trong nhảy ra làm hắn phải rút vào lại. Hung thú có hình dáng như báo, lại có đầu giống sói, nó thèm thuồng nhìn về phía nàng, ánh mắt trở nên hung ác. không chần chừ, nó liền nhe nanh múa vuốt, lao về phía nàng. Nàng yếu ớt vung tay, thanh băng kiếm phá không bay đến, thế nhưng nó lại nhanh nhẹn né được, tung người một cái, liền bay đến chỗ nàng, nanh vuốt giương ra, ánh mắt tham lam. Nàng vừa nãy tử chiến oanh liệt lúc này lại yếu ớt không thể phản kháng nổi một đầu hung thú chỉ có thể nhắm mắt chờ chết, sự tình diễn biến thật làm người ta ngạc nhiên. Chỉ thấy trong một khắc trước khi hung thú sắp vồ tới nàng, từ dưới nền tuyết, một mũi chông bằng đá không biết từ đâu trồi lên, nó không kịp phản ứng đã bị xiên qua, trổ tận sống lưng, máu tươi văng tung tóe, nó đau đớn vùng vẫy một lúc rồi tức tưởi mà chết. Dị biến khiến cho nữ tử cũng ngạc nhiên, nàng mệt mỏi nhìn xung quanh, chợt thấy một nam nhân từ trong bụi rậm đi ra, trên miệng hắn treo lên một nụ cười đắc ý, hắn đi tới chỗ hung thú cười khinh một cái.
--" Hừ, rõ ràng là núp lùm rình mò, chờ nước đ-c thả câu màk, hôm nay cho ngươi biết ai mới là cao cấp thừa nước đ-c thả câu..".
Nàng nhìn hắn tựa hồ có chút quen thuộc, sắc mặt cũng giãn ra, thất thần ngã người xuống tuyết, lâm vào hôn mê.
--" ai.. cô nương, cô không sao chứ...".
Hắn thấy nàng bất tỉnh liền hốt hoảng chạy tới.
--" Vừa rồi bị trúng một kích cơ thể đã bị thương nặng, lại vận lực quá nhiều cho đòn cuối, hiện tại hao tổn chân nguyên, bị thương rất nặng...".
Hồng lão sau khi xem xét thương thế trong người nàng liền nói ra.
--" Giờ làm sao sư phụ... ".
Hắn có chút nôn nóng hỏi.
--" Ta cũng không biết... đành phải đem nàng đi tịnh dưỡng, để nàng từ từ hồi phục...".
Lão cũng bất đắc dĩ trả lời.
--" Cũng đành như dậy thôi... ".
Hắn thở dài một tiếng, đem nàng bế lên, mang vào ngôi nhà nhỏ cạnh vườn sen.
__________Lạc kỳ Nam____
Lâm Hoài đem nàng đặt lên một chiếc giường nhỏ, nàng hiện tại vẫn trong trạng thái hôn mê sâu, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt thế nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của nàng. Nhất là đôi gò bồng đang nhấp nhô theo từng nhịp thở làm hắn nhìn đến thất thần hồi lâu. Trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ lợi dụng lúc nàng hôn mê mà đem nàng làm thịt, suy nghĩ vừa mới lóe lên đã bị hắn hung hăng đè xuống.
--" Lâm Hoài a Lâm Hoài.. người ta từng cứu mi đó, mi không thể vong ơn bội nghĩa đến như thế a..".
Nói xong hắn tự vả vào mặt mình một cái, không nhìn nàng nữa mà đi loanh quanh tìm xem có thứ gì có thể giúp nàng hồi phục hay không. Rất nhanh hắn liền tìm được một cái kệ thuốc, bên trên có vài bình sứ màu trắng.
--" Sư phụ đây là thuốc gì.. ".
Hắn nhìn bình sứ trong tay, một mùi hương nhẹ xông vào mũi, hắn đối với mấy thứ này phải nói là hoàn toàn mù tịt, không biết gì hết.
--" Dưỡng Thần Đan dùng để dưỡng thần tĩnh tâm ".
Ngược lại với hắn Hồng lão đối với những thứ này lại vô cùng uyên thâm vừa nhìn đã biết.
--" Còn cái này... ".
--" An Nữ Đan dùng để điều hòa kinh nguyệt... bla bla...".
--" Vãi.. ".
Hắn ngạc nhiên hô một tiếng, không ngừng xem xét những bình sứ.
--" Giải Độc ".
--" Hồi Nguyên Đan dùng để hồi phục nguyên lực... ".
--" Thứ tốt, trước tiên cho nàng uống thứ này trước đã ".
Hắn cầm lấy bình sứ trên tay nhanh chóng đi tới gần nàng.
--" Cái này dùng liều lượng ra sao...".
--" Tu vi của nàng hiện tại rất cao, một viên không đủ, dùng năm viên đi...".
--" Năm viên liệu có bị nghẹn chết không ".
Hắn có chút lo lắng hỏi.
--" Nghẹn cái đầu ngươi, đây là đan dược chứ có phải kẹo hồ lô bọc đường đâu".
Hồng lão tức giận mắng.
Tuy vậy hắn vẫn chưa yên tâm, cẩn thận rót thêm một ly nước rồi đem đến cạnh giường. Hắn đỗ từ trong bình sứ ra năm viên đan dược to cở ngón tay, mùi thảo dược thơm ngát lan tỏa, nhẹ nhàng bóp miệng nàng, hắn đem năm viên đan dược bỏ vào miệng nàng, quả nhiên đan dược đúng là thần kì, vừa cho vào miệng đã tan sau đó liền trôi xuống bụng nàng. Sau khi cho nàng uống thuốc hắn lại ngồi bên cạnh cẩn thận quan sát nàng, việc của hắn bây giờ chính là chờ đợi.
Vài giờ sau sắc mặt nàng bắt đầu tốt hơn, bớt tái nhợt đi, hắn thấy vậy cũng thở phào một cái, nhất mông đi ra ngoài, chợt cảm thấy đói bụng, ngó mắt nhìn quanh lại không có thứ gì ăn được làm hắn kêu khổ một tiếng, liền đi ra chỗ đầu hung thú lúc nãy.
--" Haizzz... Băng Ngao a Băng Ngao, ngươi có trách thì trách mình quá xui xẻo tự dưng lại gặp ta".
Hắn nhìn Hàn Băng Yêu Ngao bị ghim lơ lửng trên chông đá thì thở dài một tiếng, bàn tay khẽ động, chông đá cứng chắc ầm ầm đỗ xuống. Hắn lấy trường kiếm từ trong nhẫn ra, thủ pháp nhanh chóng đã đem một mảng thịt từ trên người Băng Ngao cắt xuống.
Sau khi xử lý xong miếng thịt hắn liền đem lên nướng, mùi thơm phút chốc lan tỏa, tài nghệ nướng thịt của hắn càng lúc càng tiến bộ.
Sau khi nhét đầy cái bụng, hắn trở lại kiểm tra nàng.
--" Chết tiệt, tại sao lại nóng như dậy... ".Từ ngoài đã nghe âm thanh hốt hoảng của hắn.
Hắn lúc này tay đang đặt lên.... trán nàng, sắc mặt có chút khó coi. Chỉ mới một lúc mà tình trạng của nàng lại chuyển biến xấu đi, nhiệt độ cơ thể tăng lên, sắc mặt nàng từ trắng bệch trở thành đỏ ửng, hơi thở nặng nề, trán đổ mồ hôi.
--" Hừm, nguyên lực đang dần khôi phục, nhưng nội thương vẫn còn, lại thêm bị ma khí làm tổn thương thế nên mới bị sốt cao như vậy, cũng may là tu vi nàng cao thâm nên mới bảo toàn được tính mạng".
Hồng lão không giống với thái độ lo lắng của hắn, giọng điệu nhàn nhạt nói.
--" Bây giờ phải làm sao..".
Hắn có chút hoang mang hỏi.
--" Giờ chỉ có thể quan sát tình hình rồi mới biết được, giờ đi ra ngoài tìm vài loại thảo dược 🌿, ta biết một bài thuốc có thể chữa trị nội thương rất tốt ".
--" Haizzz... giờ cũng chỉ có thể làm như dậy thôi, mấy thứ đó có khó tìm hay không sư phụ ".
Hắn thở dài đáp.
--" Lúc nãy trên đường ta có thấy mấy loại, còn có mấy loại khó tìm, không biết trên này có không nữa..".
--" Mặc kệ, tìm trước rồi tính.. ".
Hắn đáp lời Hồng lão xong thì tìm một cái khăn thấm nước nóng đắp lên trán nàng sau đó đi ra ngoài tìm thảo dược.
.......
Một ngày sau.
--" Phù... May quá, cuối cùng cũng hạ sốt".
Hắn nhẹ rút tay khỏi trán nàng sau đó thở ra một hơi.--" Ừm, tình trạng đã khá hơn nhiều rồi".
Hồng lão cũng tin tường nói.
Sắc mặt nàng lúc này cũng đã trở nên hồng hào, không còn tái nhợt như hôm qua. Hắn cẩn thận nhìn nàng thêm một lần nữa rồi mở cửa đi ra ngoài. Lát sau từ bên ngoài lan tỏa một mùi thịt nướng thơm lừng.
.......
--" Ưh....".
Nàng khẽ rên một tiếng sau đó từ từ tỉnh lại. Yếu ớt ngồi dậy nàng cẩn thận nhìn xung quanh hết thảy một lần sau đó mới nặng nề thở ra. Nàng mệt mỏi bước xuống giường, từ từ đi ra ngoài. Tựa người vào thành cửa, nàng nhẹ giương đôi mắt mệt mỏi nhìn cảnh vật bên ngoài, trên khoảng sân tuyết trắng hiện tại đang có một tên nam nhân đang ngồi vui vẻ nướng thịt. Chợt hắn nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn.
--" Cô nương tỉnh rồi sao..".
Trông thấy nàng hắn liền vui vẻ hô lên sau đó chạy lại cẩn thận xem xét nàng một lần.
--" Có phải người đã luôn chăm sóc ta lúc ta bị thương đúng không".
Nàng chầm chậm nhìn hắn.
--" Ừm,.. hôm qua nàng tự nhiên sốt cao làm ta thật vô cùng lo lắng..".
Hắn thật thà đáp.
--" Đa tạ.. ".
Nàng cảm kích nói.
--" Không có gì, đừng khách sáo, cô nương từng cứu ta một lần, chuyện này ta tự nhiên nên làm.. ".
Hắn cười một cái, không câu nệ nói.
--" Khụ khụ..".
Nàng chợt ho mấy tiêng, người có chút run rẩy.
--" Cô nương không sao chứ, ngoài này gió lạnh, ta nghĩ cô nên đi vào trong nghỉ đi, kẻo bệnh lại thì khổ".
Hắn quan tâm nói một câu, không biết nàng có cảm động không, chỉ thấy nàng chầm chậm quay đầu vào trong định trở về giường. Chợt nàng lảo đảo một cái khiến hắn phải nhảy tới đỡ, nàng khẽ ngượng ngùng khi hai người chạm vào nhau, nhẹ gạt tay hắn ra.
--" Có cần ta dìu vào trong không"
Hắn vẫn tỏ ra lo lắng nói.
--" Không cần, ta tự đi được ".
Nàng lạnh nhạt đáp, sau đó từ từ đi vào, hắn đứng nhìn nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chợt hắn nghe thấy một mùi khét khét.
--" Thôi chết, khét cơm một nắng rồi... ".
Nên dùng (←) hoặc (→) chuyển chương